
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341814
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1814 lượt.
ói, "Ta còn nợ ngươi 5000 văn tiền, là vì trả tiền cho ngươi đã được chưa!"
Ninh nhi sửng sốt, nhìn hắn.
"Thật chứ?" Nàng hỏi.
Thiệu Chẩn trong lòng lại thầm mắng oan nghiệt, cứng rắn nói: "Thật!" Dứt lời, đoạt lấy dây cương, đánh xe đi khách điếm.
Điệp Văn
Tào Mậu nhìn thấy Thiệu Chẩn mang theo một cô gái trở lại, thì rất kinh ngạc. Mà khi hắn nhìn rõ xiêm áo cô dâu trên người Ninh nhi, liền quay sang nhìn Thiệu Chẩn với ánh mắt gian xảo.
"Biểu muội của ta." Thiệu Chẩn biết hắn suy nghĩ cái gì, nói ngay vào trọng điểm, "Cho ta thêm một gian phòng."
"Được rồi!" Tào Mậu đáp lờ,i cũng không ngừng nhìn Ninh nhi, dùng một loại vẻ mặt "Thật không nghĩ tới a" rất hiếu kỳ liếc mắt với Thiệu Chẩn .
Thiệu Chẩn không thèm để mắt tới hắn, mang Ninh nhi về phòng.
Thiệu Chẩn chân mày nhướng lên, cắn răng nói: "Đồng ý."
Tào Mậu mặt mày hớn hở, lại vỗ vỗ bờ vai hắn: "Cần gì lấy thêm một gian phòng, biểu huynh biểu muội ngủ một chỗ càng tốt a."
Thiệu Chẩn lườm hắn một cái: "Là biểu muội ta thật đấy, nàng gặp khó khăn."
"Phải, phải, " Tào Mậu gật đầu, " Thiệu lang thương hương tiếc ngọc nổi tiếng khắp nơi, không thể để mỹ nhân gặp rủi ro."
"Ta róc xương lóc thịt ngươi!" Thiệu Chẩn rốt cuộc không nhịn được, nhảy dựng lên bóp cổ hắn.
Tào Mậu vội vàng xin tha, cười mờ ám chạy đi.
***
Ninh nhi muốn giấu đồ trang sức trong người, cũng chỉ có cái váy cô dâu là đủ rộng rãi, cho nên vẫn chưa từng thay ra. Hiện tại, khách điếm này khá rộng rãi, nàng đi lòng vòng trong phòng, phát hiện phía dưới giường có thể giấu đồ, liền đem tài vật nhét vào. Như vậy, nàng rốt cuộc có thể đem bộ y phục cô dâu vướng tay vướng chân này thay ra.
Mở bọc quần áo, nàng thấy áo khoác của Thiệu Chẩn vẫn còn ở bên trong, suy nghĩ một chút, liền cầm nó ra ngoài.
Thiệu Chẩn đang ở tiền sảnh uống trà, nhìn thấy Ninh nhi mặc váy bố đi ra, không khỏi sáng mắt lên.
Nàng búi tóc hai bên, mặc dù ăn mặc mộc mạc, vẫn là thiếu nữ mười sáu, xinh đẹp mơn mởn.
Thiệu Chẩn nhìn nàng, lại nhớ chuyện trước kia. Thành Đô, sau giữa trưa, rất yên tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu trên cây Tử Đằng nhà Đỗ tư hộ. Cây Tử Đằng đang nở đầy hoa như thác nước, còn dưới tàng cây, núp sau lưng Đỗ tư hộ là một bóng người nhỏ bé.
Thiệu Chẩn vẻ mặt bình thường, gật đầu với Ninh nhi một cái, bảo Tào Mậu mang đồ ăn tới, ngồi xuống bàn cùng với nàng.
"Áo khoác của ngươi, trả lại cho ngươi." Ninh nhi đưa áo khoác cho hắn.
Thiệu Chẩn nhìn một chút, nói: "Không cần trả, ngươi cứ giữ lại đi."
"Vì sao?" Ninh nhi hỏi.
"Vật cho rồi ta sẽ không lấy lại." Thiệu Chẩn có vài phần hào khí, "Mà ngươi cũng không có quần áo ấm, trên đường khó tránh khỏi mưa gió, coi như cho ngươi cái mà chống đỡ."
Ninh nhi nhìn hắn, có chút do dự, nhưng vẫn nói tiếng cám ơn nhận lấy.
Cơm canh không tính là ngon, nhưng Ninh nhi hai ngày qua chỉ dùng lương khô lót dạ, ăn cực kỳ ngon miệng. Chỉ là, nàng phát hiện Thiệu Chẩn cứ nhìn mình, rất không tự nhiên, ăn vài miếng rồi dò xét nhìn hắn.
"Ngươi phải đi Thương châu tìm cậu ngươi, đúng không?" Thiệu Chẩn cảm thấy nên nói rõ ràng, hắng giọng một cái, biết rõ còn hỏi.
Ninh nhi gật đầu: "Ừ."
"Ta đưa ngươi đi." Thiệu Chẩn nói.
Đúng như dự đoán của hắn, nhìn Ninh nhi trợn tròn hai mắt, hắn giải thích, "Ta còn nợ ngươi tiền, tiền đi đường ta xuất ra, đem ngươi đến Thương châu coi như hết nợ."
Ninh nhi nhìn hắn, trong đầu tính toán thật nhanh.
Thiệu Chẩn mặc dù lúc trước bỏ rơi mình, nhưng khi gặp lại, hắn đã ra tay tương trợ. Thương châu xa như vậy, cộng thêm tình cảnh trước mắt, nếu có một người nguyện ý đi cùng, xác thực quá tốt rồi.
"Nhưng ngươi đem giấy nợ lấy lại rồi." Ninh nhi nói.
Thiệu Chẩn do dự một chút, từ trong ngực lấy giấy nợ ra. Ninh nhi nhìn, kinh ngạc phát hiện giấy nợ được bọc trong một lớp vải.
"Trả cho ngươi." Thiệu Chẩn đưa cho nàng.
Ninh nhi nhận lấy nhìn kỹ, giấy nợ hoàn hảo, một nếp gấp mới cũng không có.
"Ngươi cất đi, đợi khi xong việc, phải trả cho ta." Thiệu Chẩn dừng một chút, bổ sung, "Ta muốn giữ."
Thế thì ta trả luôn cho rồi. Ninh nhi nói thầm trong lòng, không nhịn được hỏi: "Sao ngươi không xé nó đi?"
Thiệu Chẩn không kiên nhẫn: "Hỏi cái này làm gì, cứ làm theo lời ta là được."
Ninh nhi ánh mắt không giấu được nghi hoặc, đem giấy nợ cất xong, cúi đầu ăn tiếp.
Thiệu Chẩn không biết nói thế nào, gãi gãi đầu, đứng dậy rời đi. Mới đi vài bước, lại lộn trở lại.
"Này. . . . . . Ngươi gọi ta là gì?"
Ninh nhi không hiểu, ngơ ngác một lát, nói: "Chẩn lang."
"Sai rồi." Thiệu Chẩn cúi người nhỏ giọng, "Lúc trước đã nói với ngươi cái gì?"
Ninh nhi nhìn hắn, chỉ thấy đôi môi khẽ cong lên, một đôi mắt đang nhìn khuôn mặt mơ hồ của nàng, chợt tỉnh ra: "Biểu huynh"
Mặt Thiệu Chẩn biểu lộ hài lòng: "Như vậy mới đúng, biểu muội." Dứt lời, nghênh ngang rời đi.
***
Tào Mậu làm việc rất lưu loát, qua hai ngày, quả nhiên mang điệp văn tới.
Thiệu Chẩn