
Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341647
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1647 lượt.
. ."
Thiệu Chẩn cảm thấy một cơn buồn bực xông vào tim.
Người trung niên thấy Ninh nhi đồng ý, trên mặt không biến sắc, nhưng trong lòng thì mừng như điên. Lúc hắn mới nhìn thấy nàng, đã đoán đây chính là cái người không hiểu việc đời, không ngờ quả nhiên chiếm được món lợi lớn.
Hắn vui mừng phân phó tôi tớ lấy tiền đổi lấy trâm cài, đột nhiên, một cái tay đưa qua, đem trâm cài thu trở về.
Người trung niên kinh ngạc, lại thấy là một người trẻ tuổi, mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt sắc bén.
"Vị công đài này," hắn nói, "1000 văn tiền mua một trâm cài bằng vàng, không sợ người khác nói ngươi khi dễ đàn bà, trẻ con sao?"
Ninh nhi thấy Thiệu Chẩn đột nhiên xuất hiện, sững sờ, mở to hai mắt: "Ngươi. . . . . ."
Lời vừa ra miệng, lại bị Thiệu Chẩn trừng một cái: "Nói qua ngươi bao nhiêu lần, có muốn dùng tiền cũng không thể trộm loạn đồ nữ trang trong nhà đi bán, mẫu thân phát hiện sẽ không tha cho ngươi!"
Người trung niên bị bất ngờ, kinh ngạc một chút, cũng không cam tâm, vội la lên: "Ngươi là người phương nào? Trâm cài đã đồng ý bán, sao lại tới làm loạn!"
"Ta là huynh trưởng của nàng!" Thiệu Chẩn ngẩng đầu cười lạnh, "Cái gì đồng ý, nàng đã đưa ngươi trâm chưa? Ngươi trả nàng tiền chưa? 1000 văn tiền mà đòi mua trâm cài nửa lượng nhà ta, ta để mặc cho ngươi lừa gạt chắc! Nếu như không phục, theo ta tới quan phủ phân xử!"
Người kia liền biến sắc, phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi.
Ninh nhi nghe được lời Thiệu Chẩn, đại khái hiểu ra chuyện gì. Nhưng nàng không hiểu, Thiệu Chẩn đã rời đi, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Thiệu Chẩn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Ninh nhi.
"Ngươi. . . . . . Ngươi vẫn đi theo ta?" Nàng hỏi.
Thiệu Chẩn sắc mặt đông cứng một chút, lập tức nói: "Chớ suy nghĩ nhiều, ta theo ngươi làm cái gì, trùng hợp gặp thôi."
"Nha." Ninh nhi nghĩ cũng có thể như thế lắm, cúi đầu dọn dẹp mấy đồ vật.
Thiệu Chẩn có chút kinh ngạc: "Ngươi không bán nữa?"
"Ừ, chợ tan rồi, không thể bán nữa."
Thiệu Chẩn muốn nói cái gì, lại im lặng.
"Ngươi, " hắn quay đầu nhìn bốn phía, mới trở lại hỏi, "Ngươi ở khách điếm nào?"
Ninh nhi lắc đầu một cái: "Không ở khách điếm, ta không có tiền."
Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Ngươi không ở khách điếm thì ở nơi nào?"
"Trên xe ngựa." Ninh nhi nói xong, sờ sờ đầu ngựa, kéo dây cương ngồi lên xe, "Ta ra khỏi thành đã, ngày mai trở lại."
Thiệu Chẩn sững sờ, không đáp nổi một tiếng, nhìn nàng rời đi, chính mình lại không nhấc bước được.
Tất cả đều không ngờ, Ninh nhi gặp lại hắn, thế nhưng không dây dưa, không ồn ào, bình tĩnh nhẹ nhàng khoan khoái khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Không phiền đến ta càng tốt, tiếp tục đi mua áo khoác thôi. Hắn thầm nhủ.
Nhưng Thiệu Chẩn xoay người, ánh mắt vẫn nhìn chiếc xe ngựa kia.
Là nàng tự đi, không liên quan đến ngươi.
Thiệu Chẩn đành quay đầu lại, hướng cửa hàng y phục cất bước, nhưng mới đi được mấy bước, lại dừng. Oan nghiệt! Thiệu Chẩn nhắm mắt thở dài, mắng một tiếng, xoay người đuổi theo xe ngựa.
Con ngựa kéo xe rất nghe lời, Ninh nhi lái xe kém cỏi, nó cũng không đi loạn.
Một đội ngựa thồ chậm rãi đi ở phía trước, Ninh nhi đang tính toán vượt lên, lại nghe thấy tiếng Thiệu Chẩn truyền đến: ". . . . . . Đỗ Ninh! Ninh nhi!"
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thiệu Chẩn từ phía sau chạy tới.
"Tối nay ở trong thành!" Thiệu Chẩn nói xong, nắm lấy dây cương trong tay nàng, người cũng ngồi lên xe.
Ninh nhi mở to hai mắt: "Ta không có tiền."
"Ta trả."
Ninh nhi nhìn hắn một chốc, lại giằng lấy dây cương, tiếp tục cho xe ngựa chạy về cửa thành.
"Không cần ngươi trả." Nàng nói, "Mẫu thân ta nói, không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác."
Thiệu Chẩn nhìn nàng chằm chằm, vừa bực mình vừa buồn cười: "Cái gì vô duyên vô cớ nhận ân huệ, bây giờ là lúc nào? Ngươi một mình ở ngoài thành nghỉ đêm, gặp phải trộm cướp hay dã thú thì làm thế nào?"
Ninh nhi cắn cắn môi. Hắn nói rất đúng, thật ra thì trong lòng nàng cũng sợ cực kì.
Thiệu Chẩn nhìn nàng do dự, không chờ nàng đồng ý, đem dây cương kéo trở về. Nhưng Ninh nhi lại nắm chặt lấy, đẩy tay hắn ra, không cho hắn lấy được.
"Ta muốn ở trong thành, cũng sẽ không đi theo ngươi." Nàng nói.
Thiệu Chẩn không hiểu: "Vì sao?"
"Hôm qua ngươi vứt bỏ ta, ai biết hôm nay ngươi lại làm gì?"
Thì ra là vì cái này, Thiệu Chẩn ngượng ngập.
Vẻ mặt Ninh nhi rất nghiêm túc, không giống kiểu cách giận dỗi.
"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay." Thiệu Chẩn vừa tìm từ vừa cười nói, "Ta là biểu huynh của ngươi a, biểu huynh phải chăm sóc biểu muội, ha ha. . . . . ."
"Ta không phải là biểu muội của ngươi." Ninh nhi nghiêm mặt, "Đó là ngươi nói láo gạt người."
Thiệu Chẩn vội nói: "Ngươi với ta là người quen cũ, tha hương gặp cố nhân, giúp một tay cũng là việc nên làm."
"Ta mà không nói ngươi cũng không biết ta là ai." Ninh nhi dùng sức đẩy hắn xuống xe, "Là ngươi nói gặp phải sơn tặc không thể nhẹ dạ tin tưởng!"
"Ta nợ ngươi tiền!" Thiệu Chẩn không còn cách nào, phiền não lớn tiếng n