Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341821

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1821 lượt.

Lương Châu (Thượng)
Gian phòng cuối cùng, không chỉ nằm ở vị trí hẻo lánh mà còn không rộng rãi.
Ninh nhi đứng ở cửa nhìn vào, bên trong chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một chiếc bình phong đơn sơ.
". . . . . ." Nàng quẫn bách đứng ở cửa, ngần ngại không vào.
Thiệu Chẩn lại rất tự nhiên, đem bao lớn bao nhỏ vào phòng, để ở trên bàn.
Ninh nhi nghi ngờ nhìn hắn: "Ừ."
"Nữ giới do ai viết?"
"Ban Chiêu."
"Ngươi có biết Ban Chiêu là ai không?"
Ninh nhi ngẩn người: "Ban Chiêu. . . . . . Ừ, chính là Ban Chiêu nha, là Ban Cố muội muội."
Thiệu Chẩn khóe môi nâng lên, thở dài: "Ngươi quả nhiên không biết."
"Cái gì?"
"Ban Chiêu lúc cỡ bằng tuổi ngươi, thích một chàng trai rất giỏi thơ phú lại anh tuấn, không để ý người nhà phản đối cùng anh chàng bỏ trốn. Nhưng không bao lâu, nàng có mới nới cũ, quẳng người đó một bên, trở về nhà. Lúc đó danh tiết nàng đã tổn hại, người nhà rầu rĩ, vừa vặn Hoàng đế muốn cùng Hung Nô hòa thân, Ban Chiêu liền đi hòa thân. Nàng ở Hung Nô mấy năm, sinh ba đứa hài tử. Về sau, huynh trưởng nàng là Ban Cố tấn công Hung Nô, đón nàng trở về. Hoàng đế ban thưởng lớn, đem Ban Chiêu gả cho Tào Thế Thúc, hai người ân ái đến già."
Ninh nhi: ". . . . . ."
Nàng nhìn hắn đăm đăm: "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên là thật." Thiệu Chẩn nhướng mày, nghiêm túc nói, "Nàng gả cho Tào Thế Thúc rất hạnh phúc, lại sợ người khác chỉ trích phụ đức, liền viết ‘nữ giới’ che giấu tai mắt người khác. Sách này chính là để cho tiểu nữ tử như ngươi đọc, làm các ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà, biết không?"
Ninh nhi cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không rõ không đúng chỗ nào.
"Như ta nói qua, trong sách Nữ giới cũng không hề nói gì nam nữ không thể cùng phòng. Hơn nữa ngươi xem, Ban Cố cứu Ban Chiêu, trên đời đáng dựa vào nhất chỉ có thân thích."
"Ngươi cũng không phải là thân thích của ta."
"Thế nào không phải, ta là biểu huynh của ngươi."
"Cái đó không. . . . . ."
"Hả?" Thiệu Chẩn điều chỉnh sắc mặt, cảnh cáo nhìn nàng.
Ninh nhi cắn cắn môi, quyết định tử thủ: "Dù sao. . . . . . Dù sao ta và ngươi không thể ở cùng một phòng qua đêm!"
Thiệu Chẩn nhìn đôi mắt nàng đã phiếm hồng, vui vẻ cười rộ lên.
Ninh nhi ngẩn người, chợt ý thức được mình bị hắn đùa bỡn, lông mày cau lại, đang muốn nói chuyện, lại thấy hắn đứng dậy đi về phía mình .
Động tác của hắn rất nhanh, Ninh nhi giật mình, vội phòng bị lui về phía sau, lưng dán vào vách tường.
Nhưng Thiệu Chẩn cũng không tới quá gần, chỉ hơi gật đầu: "Ta đi ra ngoài xem có gì ăn không, ngươi nghỉ ngơi đi, chốt cửa cẩn thận."
Nói rồi đi vượt qua nàng.
Ninh nhi nháy nháy mắt.
"Biết chưa?" Thiệu Chẩn hỏi,
Ninh nhi hai mắt đã ngấn nước, không hiểu trố mắt, chỉ kịp gật đầu một cái.
"Ngoan." Thiệu Chẩn khóe môi cong lên, tiếp tục bước đi.
Hoàng hôn sắp tắt, mặt trời chỉ còn lại một chút xíu, ánh sáng dần dần biến mất, làm đám mây nhiễm thành sắc tím.
Thiệu Chẩn trên đường đã ăn lương khô, lúc này cũng không đói.
Hắn theo thói quen đi một vòng, bốn phía dò thăm rõ ràng, phân phó chủ khách điếm làm đồ ăn rồi đi ra ngoài. Trên đường phố đã rất vắng vẻ, khói bếp từ các nhà bay lên, giống như sương mù, khiến không khí dường như mơ hồ.
Thiệu Chẩn đi xung quanh xem xét một lần, không thấy gì khác thường.
Góc đường có một vị lão trượng vội vàng bán mận trước khi trời tối, Thiệu Chẩn nhìn trái cây màu sắc hấp dẫn, đi tới hỏi giá. Hắn đang khom lưng chọn lựa, bất chợt cảm thấy sau lưng có cái gì, theo bản năng quay đầu lại.
Đường phố trống rỗng, chỉ có một làn khói mỏng giữa trời chiều phiêu đãng.
Ảo giác sao?
Thiệu Chẩn nghi ngờ nhìn xung quanh một hồi, không lưu lại nữa, trả tiền rồi đi.
Ninh nhi ở trong phòng sắp xếp đồ đạc..., thấy Thiệu Chẩn mua rất nhiều mận mang về, ánh mắt sáng lên.
Thiệu Chẩn thấy ánh mắt nàng, đem mận đưa hết cho nàng: "Bây giờ không được ăn nhiều, phải ăn cơm trước đã."
Ninh nhi vội vàng gật đầu, vui sướng nhận lấy.
Sảnh trước khách điếm bày mấy cái bàn nhỏ, chính là chỗ dùng bữa. Khhi Thiệu Chẩn cùng Ninh nhi đi đến, đã thấy ngồi khá đông người.
Đồ ăn đều là những thức tầm thường, hai người đi đường một ngày, khẩu vị cũng không kém.
". . . . . . Thế đạo này, đi đường cũng khó a!" Một người ngồi lân cận thở dài nói, "Ta nghe nói, lại có thương lữ bị sơn tặc cướp, mất hết cả tiền vốn."
"Công Thai nói là sơn tặc Kiếm Nam à?"
Những lời nhạy cảm này tự động lọt vào tai, Ninh nhi ngơ ngẩn dừng đũa.
"Chính thế." Người kia nói.
"Nghe nói sơn tặc ở đó rất hung hãn, không ít thương lữ bắc thượng và người đi đường thà đi vòng rất xa cũng không chịu đi qua đó."
"Bọn họ ngông cuồng cũng không còn bao lâu nữa." Một ông lão nói: "triều đình hôm nay bình định xong Đột Quyết, Phân Thần, chuyện dọn dẹp nạn trộm cướp chỉ là nay mai . . . . ."
Ninh nhi nghe những lời này, cơ hồ không dám thở mạnh, không khỏi nhìn về phía Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn vẫn bình tĩnh ăn canh, giường như không nghe thấy.
"Chẩn lang, bọn họ n