XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341836

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1836 lượt.

liền chạy thẳng tới Lương Châu.
Trên đường đi ba bốn ngày, cũng không mệt mỏi. Thiệu Chẩn giảng giải cho Ninh nhi những chuyện phong thổ lý thú, chỉ điểm danh sơn, Ninh nhi mới nghe lần đầu, hào hứng bừng bừng.
"Đáng tiếc phải đi vội, ta trước đây đã từng từ Lạc Dương du lãm đến Kiếm Nam, phong cảnh đẹp cực kì." Thiệu Chẩn nhìn cảnh sắc bên đường, tựa như ở trở về thời điểm đó.
Ninh nhi không ngừng hâm mộ: "Một mình ngươi đi à?"
Thiệu Chẩn cười nhạt: "Có lúc một mình, có lúc không phải."
Ninh nhi tò mò, còn muốn hỏi nữa, Thiệu Chẩn chỉ về đằng trước: "Nhìn đi, đã tới phủ Lương Châu rồi."
Ninh nhi nhìn theo, thấy phía trước con đường, hai hàng cây liễu cành lá tươi tốt đổ xuống như thác nước, một tòa thành nguy nga vắt ngang.
Thiệu Chẩn quay đầu lại, cười với nàng: "Lương Châu là danh thành nổi tiếng một phương, ta sẽ dẫn ngươi tới ở khách điếm đẹp nhất ở đây."






Lương Châu (Trung)
Thiệu Chẩn không nói sai.
Vào thành Lương Châu, đúng giữa trưa, Ninh nhi nhìn qua rèm xe thấy dòng người xe ngựa qua lại không dứt. Ninh nhi cảm thấy nơi này mặc dù so ra thua kém Thành Đô, nhưng cũng là thành trấn phồn hoa đứng thứ hai, không khỏi có chút hưng phấn.
Xe ngựa đi về phía trước, xuyên qua phố phường nhốn nháo, đem đám người huyên náo để lại phía sau. Đường phố dần dần an tĩnh, nhà cửa hai bên cũng càng ngày càng đẹp đẽ.
An Nhàn quán nằm sát quan dịch Lương Châu, là khách điếm tốt nhất trong thành.
"Đẹp không?" Thiệu Chẩn rất là tự đắc.
Ninh nhi gật đầu thật mạnh, chốc lát, nhớ tới hắn mới vừa rồi cho tiền người hầu, nhỏ giọng nói: "Khách điếm này rất đắt à?"
Thiệu Chẩn không quan tâm cười một tiếng: "Ở chỉ có một ngày, ngay cả hoàng cung, chỉ cần người dám ra giá, biểu huynh ta cũng sẽ ở được."
Ninh nhi cũng cười.
Thiệu Chẩn trở lại chốn cũ, tâm tình rất tốt, nói: "Trời còn sớm, ta dẫn ngươi ra phố đi dạo một chút, như thế nào?"
Ninh nhi cầu còn không được, nhưng lại ngó ngó bao quần áo của mình, có chút khó khăn: "Tiền tài của ta, cũng mang đi sao?"
Thiệu Chẩn biết mấy cái kia của nàng, một chút đồ trang sức cũ, mấy đồng tiền, đáng giá nhất cũng chỉ là cái trâm vàng kia. Vậy cũng là tiền tài. . . . . . Hắn nghĩ thầm.
"Mang đi." Thiệu Chẩn nói, từ trong bao quần áo của chính mình lấy ra một cái túi da nhỏ nhỏ, đưa cho Ninh nhi, "Cất vào bên trong, mang theo bên mình là được."
Phố phường Lương Châu mặc dù không lớn bằng ở Thành Đô, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.
Mỗi đường phố đều tụ tập một thứ hàng hóa, đường Sơn Nam bán đồ sơn mài, đường Kiếm Nam bán vải gấm, đường Giang Nam bán trà, đường Hà Bắc bán đồ sứ. . . . . . Ninh nhi nhiều năm chưa từng được đi dạo như vậy, ở mỗi một con đường nhìn qua xem lại, vô cùng hăng hái.
Trên phố có đủ loại người, Thiệu Chẩn ngang hông đeo đao, ở nơi này cũng không làm người khác chú ý. Mặc dù vậy, hắn vẫn đội mũ cỏ, đem vành mũ ép tới thật thấp, đi theo phía sau Ninh nhi.
Từ tiệm ăn bay tới mùi thơm mê người, hai người đều cảm thấy thèm ăn, Thiệu Chẩn liền dẫn Ninh nhi đi ăn một bữa ngon lành, lúc đi ra, trên tay còn cầm theo hai bao mứt hoa quả.
". . . . . . Tối nay bọn ta cùng Trương huynh đến ngõ Chu Hạng ăn cơm, không biết Công Thai cùng đi không?" Bên cạnh, hai người đang chào hỏi, Ninh nhi nghe được một người nói như vậy.
"Chu Hạng?" Nàng hỏi Thiệu Chẩn, "Chu Hạng là nơi nào, có đồ ăn ngon sao?"
Thiệu Chẩn liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt cười như không cười.
"Không có gì ngon, " hắn lạnh nhạt nói, "Là nơi nam nhân lui tới."
Ninh nhi nháy nháy mắt, chợt thấy một người bán hàng rong đang bán con dế bằng trúc, vui mừng đi tới.
"Biểu huynh, cái này!" Ninh nhi cầm trong tay một con con dế trúc, phía dưới còn buộc một dây lụa mảnh, kéo một cái, lại có tiếng kêu giống hệt dế thật.
Thiệu Chẩn mỉm cười, hỏi người bán hàng rong: "Bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng rong cười nói: "Ba văn tiền."
Thiệu Chẩn đang muốn trả tiền, Ninh nhi lại kéo tay áo của hắn.
"Chỉ xem một chút thôi." Nàng ngượng ngùng đem con dế trúc trả lại cho người bán hàng, rồi lôi kéo Thiệu Chẩn đi.
"Sao không mua?" Thiệu Chẩn không hiểu.
"Ta còn muốn mua xiêm áo, mua con dế này, sẽ không đủ tiền." Ninh nhi đỏ mặt nói.
Thiệu Chẩn nói: "Ta mua cho ngươi."
"Không cần ngươi mua." Ninh nhi ánh mắt nghiêm túc, "Ngươi đã dùng tiền lộ phí, ăn ở trả nợ, những thứ khác không cần ngươi bỏ tiền."
Thiệu Chẩn tức cười.
Hắn nhìn bóng lưng hăng hái của Ninh nhi, không biết cô gái thần kỳ này lấy những nguyên tắc cứng nhắc kia ở đâu ra. An Nhàn quán ở một đêm đủ mua mấy trăm con dế trúc, nàng thoải mái ở, ra cửa lại nhất định thay hắn tiết kiệm ba văn tiền mua một con dế trúc.
Cửa hàng bán quần áo không ít, Ninh nhi đi mấy chỗ, ở nơi giá cả vừa phải tỉ mỉ chọn lựa.
Thiệu Chẩn đi theo nhàm chán, vừa đúng mình cũng muốn sửa sang lại bản thân, liền cũng đi vào xem xét.
Trong cửa hàng y phục rất nhiều, Ninh nhi cầm một cái áo ngắn màu xanh