
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341636
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1636 lượt.
rõ mặt người đó, mày kiếm mắt sáng, phong thái tuấn dật.
"Nhà quyền quý ở kinh thành cũng du ngoạn tới nơi này sao?" Đợi đoàn xe rời đi, mọi người tiếp tục nghị luận.
"Nhà quyền quý ở kinh thành tính là gì, " lão chủ nhà cỏ vừa rót rượu vừa hả hê nói, "Cát tiên nhân cũng đã tới đây."
Trong lều cỏ tiếng nói chuyện lại bắt đầu ồn ã lên, hai đại hán áo đuôi ngắn ngồi ở phía sau cũng không uống rượu nữa, đem mũ cỏ đội lên đầu, lưu lại vài đồng tiền, lặng yên rời khỏi.
***
Đường núi gập ghềnh, bánh xe gỗ lăn trên đá phát ra âm thanh thô ráp khó nghe.
Bên trong xe cô gái dùng quạt lụa che nửa mặt, đưa ra ngón tay ngọc nhẹ nhàng đẩy ra một góc rèm.
Phía trước, bóng dáng người thanh niên anh tuấn cưỡi bạch mã rất mê người.
"Nương tử, " quản sự đi ở bên cạnh xe không yên tâm nói, "Người này gặp ở giữa đường, không biết thân phận, để hắn dẫn đường chỉ sợ không ổn."
"Có gì không ổn." Cô gái nói, "Điền Lang là người nhà quan."
"Mặc dù như thế, nhưng hắn một tên tùy tùng cũng không có, tiểu nhân cảm giác. . . . . ."
"Được rồi, " cô gái ngắt lời nói, "Điền Lang nói rồi, hắn tới Kiến Nam thăm bạn, vội vàng lên đường, cho nên không mang tùy tùng. Vả lại Điền Lang trên đường giữ đúng lễ nghĩa, lời ăn tiếng nói cũng không sai sót, có điểm nào giống kẻ xấu? Ngươi đừng trách lầm hắn."
Quản sự thấy nàng cứ mở miệng là "Điền Lang", trong lòng biết phản đối nữa cũng vô dụng, chỉ đành im lặng.
Đường trong núi tối dần, trên đường chỉ còn lại đoàn xe của bọn họ, bốn phía rừng cây rậm rạp, không có bóng người khác.
Đi tới một khe núi, Điền Lang đề nghị nghỉ ngơi. Mọi người đi nửa ngày cũng cảm thấy mệt nhọc, liền đến bên đường dừng bước uống nước.
Cô gái từ trên xe bước xuống, vẫn dùng quạt lụa che nửa mặt, liếc về phía người thanh niên đứng bên cạnh ngựa đang ngắm nhìn phong cảnh núi rừng phía xa, cất bước đi về phía hắn.
"Nhờ Điền Lang một đường trông nom, thiếp cảm tạ." Cô gái chân thành hành lễ nói.
Điền Lang hoàn lễ; "Cùng đường với nhau, vốn là việc nên làm, nương tử không cần nói cảm ơn."
Cô gái mỉm cười, rồi lại cau mày, khẽ thở dài: "Điền Lang có điều không biết, thiếp từ Miên châu lên kinh, dọc đường đi nghe người ta nói nơi đây hung hiểm, vốn rất sợ hãi, vì dì thiếp bệnh nặng, thực không đành lòng để nàng trông mong vô ích. May nhờ trên đường gặp được Điền Lang, nếu không đến nay không biết đã ra sao rồi."
Điền Lang nhìn cô gái, phía sau quạt lụa là cái má phấn hồng, một đôi mắt đen lẳng lặng đưa tình.
"Nương tử thật sự khách khí." Điền Lang nhẹ nhàng nói.
Cô gái thẹn thùng cúi đầu, tiếp tục hỏi: "Cho thiếp hỏi, nghe khẩu âm Điền Lang, là người kinh thành sao?"
"Gia đình vốn ở Trường An."
"Như thế, " cô gái hỏi, "Không biết Điền Lang giữ chức vụ gì?"
"Nương tử thấy túi da cá này không?" Điền Lang chợt nhe răng cười một tiếng, đem túi da cá bên hông cởi xuống, tao nhã lễ phép ở trước mặt cô gái mở ra, "Nương tử mời xem, là trống không."
Cô gái ngẩn người.
"Lão Thất!" Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô, "Hàng có đủ không?"
Điền Lang hướng bên kia ngoắc tay, "Đủ!"
Chỉ nghe một tiếng huýt gió, mười mấy đại hán che mặt từ trong rừng nhảy ra. Đám người đang nghỉ ngơi bị bất ngờ cả kinh biến sắc, mấy người nhà biết võ công vội vàng cầm đao côn lên.
"Ngươi. . . . . ." Cô gái tỉnh ngộ, nhìn Điền Lang vẫn đang nở nụ cười, hai mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
"Giặc cướp nộp mạng!" Một người người nhà tráng kiện gầm lên, một tay giơ đao hướng Điền Lang đánh tới.
Điền Lang mặt không đổi sắc, cũng không rút đao, đợi đao kia đến gần, thân thể nhẹ nhàng tránh đi, người nhà chưa kịp thu thế đột nhiên trúng một đá bay lên, cả người bị quật ngã trên mặt đất.
Đợi thu thập xong, tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng trách mắng ở trong sơn cốc hỗn độn, bọn sơn tặc kiểm đếm tài vật trên xe trâu, vui rạo rực.
"Cực khổ." Hán tử râu quai nón mặc áo đuôi ngắn vốn họ Cảnh, đứng hàng thứ hai thường gọi là Cảnh Nhị, lấy mũ cỏ trên đầu xuống, cười hì hì nói với Điền Lang.
"Nhị huynh." Điền Lang cũng cười, hướng hắn ôm quyền.
Cảnh Nhị quay đi xem tài vật, mở ra một cái rương con, lấy một chuỗi dây chuyền ở phía trên đem ra nhìn.
"Không tệ, là Hợp Phổ châu thượng đẳng." Hắn rất tự tin khả năng định giá của chính mình.
"Cảnh gia muốn cũng được!" Có người hét lên, "Trước tiên tìm phu nhân đã!"
Bọn sơn tặc liền cười ầm lên.
"Phu nhân cũng không khó!" Hán tử mặt nhọn vốn họ Ngô đứng hàng thứ ba quan sát cô gái đang ngã trên mặt đất, cười đến đắm đuối, "Có sẵn một phu nhân ở đây rồi."
Mọi người cười to phụ họa.
Cô gái đáng thương vừa mới tỉnh lại, nghe nói như thế, lại hôn mê bất tỉnh.
Cảnh Nhị cười mắng: "Lão Tam ngươi câm miệng! Còn các ngươi nữa trẻ ranh, reo hò chó gì!" Nói xong, ánh mắt lại không nhịn được lại nhìn về phía cô gái.
"Cảnh gia!" Lại có người nói, "Những người này làm thế nào?"
Cảnh Nhị hé mắt liếc đám người nhà mặt xám như tro tàn: "Cái gì mà làm thế nào, giết, ném xuống hốc núi."
"Giết?" Đ