
Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341671
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1671 lượt.
Ninh nhi gật đầu.
Thiệu Chẩn cười lạnh: "E là cho dù cậu ngươi có từng gửi thư, bá phụ ngươi cũng không để ngươi biết."
Ninh nhi kinh ngạc: "Vì sao?"
Thiệu Chẩn hỏi ngược lại: "Từ chuyện ngươi xuất giá có thể đoán được. Ngươi cảm thấy bá phụ ngươi gả ngươi cho cái ấm thuốc ở Lãng Châu kia, cậu ngươi có biết không?"
Ninh nhi im lặng. Cậu thương yêu nàng như vậy, nếu biết chuyện này, nhất định sẽ không đồng ý.
Ban đầu nàng chủ ý trốn đi, cũng chính là do có suy nghĩ này.
Thiệu Chẩn chợt cảm thấy Ninh nhi so với mình đáng thương hơn nhiều.
Hắn ở nhà tộc thúc không chịu được, sau khi trốn đi còn có thể dựa vào võ công khắp nơi xông xáo, tiêu diêu tự tại. Còn Ninh nhi a, nàng trốn đi, nếu như không tìm được người thân, sẽ không biết trông cậy vào đâu.
Nhưng vô cùng vi diệu, Thiệu Chẩn nhưng cũng không khổ sở giống như Ninh nhi, ngược lại, hắn cảm thấy có một chút . . . . . . vui mừng?
Hắn đang suy ngẫm tâm tình kỳ quái của mình rốt cuộc từ đâu mà đến, Tiêu Vân Khanh đã trở về.
"Đã hỏi được, đã hỏi được!" hắn thần thái sáng láng.
Ninh nhi lộ vẻ vui mừng, vội hỏi: "Cậu ta hiện ở đâu?"
Tiêu Vân Khanh nhìn nàng, có chút ngượng ngùng: "Sách hộ tịch viết, cậu ngươi cả nhà đi Tây Vực."
Bình Minh (Thượng)
Trong nháy mắt, cả phòng yên lặng như tờ.
"Tây Vực?" Một hồi lâu, Ninh nhi cúi đầu lặp lại, âm thanh có chút run rẩy.
Tiêu Vân Khanh gật đầu, lấy ra một tờ giấy, đưa cho nàng: "Đây là ta chép lại ở quan nha, ngươi xem một chút."
Ninh nhi nhận lấy, thấy phía trên đóng dấu của quan phủ. Giấy viết là Mùng 1 đầu xuân, triều đình phong cho Tiết Kính chức An Tây Đô Hộ Phủ Trưởng Sử, Tiết Kính cùng toàn gia rời đi Tây Vực.
Thiệu Chẩn nhìn nàng khóc, tâm giống như bị cái gì bóp lại thật chặt.
"Ninh nhi." Hắn hít sâu một hơi, nói: " cậu ngươi ở Tây Vực, cũng coi như biết nơi chốn. Ngươi viết thư đi, viết nhiều mấy phong, ngày mai nhờ thương lữ mang đi Tây Vực. Sau đó ngươi cũng không cần lo lắng, ta vốn định đi Trường An, ngươi đi theo ta, tìm một chỗ ở, rồi lại viết thư đi. Đến lúc đó nếu cậu ngươi cho người tới tìm ngươi liền đơn giản. Nếu không, qua hai tháng nữa, ta đi Tây Vực sẽ mang ngươi đi tìm ông ấy."
Ninh nhi nhìn hắn, mắt cùng mũi đều hồng hồng, một lúc sau, lại nước mắt lưng tròng.
"Nhưng ngươi. . . . . . Ngươi còn có chuyện khác. . . . . . Vả lại ngươi đã chăm sóc ta lâu rồi. . . . . ."
"Vậy thì tính gì." Thiệu Chẩn mỉm cười: "Ta nói rồi ta sẽ dẫn ngươi tìm được cậu."
Ninh nhi cắn môi, một hồi lâu, rốt cuộc gật đầu.
"Chẩn. . . . . . Chẩn lang. . . . . ." Nàng lau lau nước mắt, cảm kích nói, "Ngươi thật tốt. . . . . ."
"Đó là đương nhiên." Thiệu Chẩn hả hê cười, "Ta là biểu huynh của ngươi, coi như là một nửa thân thích đấy."
Mặc dù Thiệu Chẩn nói sẽ mang theo Ninh nhi, nhưng nàng vẫn lo lắng trùng trùng.
Đến lúc dùng bữa thì Thiệu Chẩn cố ý gọi cho nàng mấy thứ thường ngày nàng thích ăn, Ninh nhi vẫn cảm thấy một chút khẩu vị cũng không có.
Thiệu Chẩn không nói gì, mỗi thứ gắp một chút, cho vào bát nàng.
"Muốn khóc cũng phải ăn no mới có sức mà khóc." Hắn nói năng hùng hồn.
Ninh nhi không biết làm sao, chỉ đành phải từ từ ăn từng miếng từng miếng.
Thiệu Chẩn vẫn ở bên Ninh nhi cho đến khi tâm tư nàng bình tĩnh chút ít, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt, mới rời khỏi.
"Nín khóc rồi?" Tiêu Vân Khanh ôm Đại Mạo đứng ở hành lang, thấy hắn ra ngoài, hỏi.
"Ừ." Thiệu Chẩn nói.
"Thật tốt, các ngươi biểu huynh biểu muội, có thể ở cùng một chỗ." Hắn tâm ý sâu xa nói.
Thiệu Chẩn nghiêng mắt nhìn hắn: "Ngươi châm chọc đấy à?"
"Ta sao dám." Tiêu Vân Khanh cười cười, "Ta tới hỏi ngươi, ngươi sau đây sẽ đi đâu?"
Thiệu Chẩn trầm ngâm, nói: "Có một chuyện muốn làm phiền ngươi."
"Chuyện gì?"
"Ngày mai ta muốn đi tìm Ngũ công tử, phải rời khỏi mấy ngày. Ngươi ở lại Thương châu, thay ta trông nom Ninh nhi."
Tiêu Vân Khanh không vui: "Ngươi cho ta là loại người nào? Bảo mẫu sao?"
"Còn không phải?" Thiệu Chẩn ngụ ý nhìn Đại Mạo.
"Ngươi mới là bảo mẫu." Tiêu Vân Khanh trừng mắt nhìn hắn, "Tìm Ngũ lang làm cái gì, đi theo ta không tốt sao?"
Thiệu Chẩn cười lạnh: "Đi theo ngươi một nhóm trùng trùng điệp điệp, người của Ngũ công tử không biết ở nơi nào nhìn chằm chằm, theo ngươi mới là thất sách. Ta một mình đi trước, sẽ che giấu được hành tung. Vả lại thủ hạ võ công xuất chúng của Trường Phong đường đều ở bên người ngươi, mấy cái thủ hạ kia của Ngũ Công tử không làm khó được ta."
Tiêu Vân Khanh trầm ngâm.
"Ngươi biết hắn đang ở đâu sao?"
"Không biết." Thiệu Chẩn nghiêm túc nói, "Nhưng khẳng định ngươi biết."
Tiêu Vân Khanh lườm hắn một cái.
***
Ngày hôm sau, Ninh nhi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Nàng nghe được tiếng chim tước ríu rít ngoài cửa sổ, nằm trên giường một hồi, lại nhớ đến chuyện hôm qua, nàng vẫn cảm thấy hết sức khổ sở.
Chỉ là, còn có Chẩn lang. Nghĩ đến Thiệu Chẩn, lòng nàng an tĩnh rất nhiều.
Ninh