
Người Láng Giềng Của Ánh Trăng
Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341644
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1644 lượt.
ung quanh cười ầm lên.
Ninh nhi ở trong xe vừa xấu hổ lại sợ, Thiệu Chẩn nhìn bọn họ, mặt không chút thay đổi: "Tam huynh muốn thế nào?"
"Chính là đến bàn bạc một chút." Ngô Tam nắm đại đao trong tay, thổi thổi lưỡi đao, "Lão Thất, ngươi lên núi muộn nhất, hôm qua huynh trưởng lại chia cho ngươi không ít kim ngân, có thể có huynh đệ không phục đấy. Hôm nay ngươi xuống núi liền không phải người trong sơn trại, quy củ nơi này ngươi đã biết, qua đường cần phải trả tiền."
"Thì ra là như vậy." Thiệu Chẩn cười lạnh, "Ta không muốn trả thì sao?" Dứt lời, thân hình hắn nhảy một cái, "Lên đi" rút đao ra khỏi vỏ.
Kể từ lên núi làm cướp, Thiệu Chẩn mặc dù mỗi ngày đem đao đeo ở bên người, nhưng mà chỉ như để trang trí, ngày hôm nay rút đao khỏi vỏ hẳn là lần đầu. Bọn sơn tặc thấy lưỡi đao sắc bén, ánh lạnh như tuyết, hẳn đã từng giết người, nhìn một cái cũng biết là bảo đao thượng thừa.
Ngô Tam đỏ mắt, nuốt nước bọt, hét lớn: "Lên!" Dứt lời, cùng mấy người kia vọt lên, vung đao bổ tới.
Thiệu Chẩn bình tĩnh đề khí, xoay đao nghênh địch, trái chém phải đâm.
Ninh nhi nghe được tiếng chém giết bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết, cũng không biết là của người. Nàng cả người máu như ngừng chảy, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại không dám ra ngoài nhìn, gấp đến độ mặt tràn đầy nước mắt.
Đột nhiên, xe ngựa bị đụng phải.
Ninh nhi hét rầm lên.
Một lúc sau, chỉ nghe bên ngoài một tiếng kêu thảm, sau đó, đột nhiên an tĩnh.
Ninh nhi trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy hô hấp cũng không có.
"Ninh nhi." Bên ngoài truyền đến tiếng thở của Thiệu Chẩn, "Có sao không?"
Ninh nhi nghe được âm thanh của hắn, mừng như nghe được tiếng thần tiên, nước mắt tràn mi mà ra. "Không. . . . . . Không sao." Nàng vội vàng nói, "Chẩn lang, ngươi. . . . . ."
"Ta không sao." Thiệu Chẩn nói: "Đợi ở bên trong, đừng ra ."
Đường Ai Nấy Đi
Ninh nhi chỉ cảm thấy nhịp tim chưa từng đập nhanh như vậy, nàng vội vã đem màn xe vén lên. Bên ngoài xe, Thiệu Chẩn, áo nhuộm máu một khoảng lớn, đang khom lưng kéo cái gì, tiếp theo, nàng nhìn thấy trên mặt đất một người đang nằm máu dầm dề.
Ninh nhi sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, che miệng.
"Lão Thất!" Đột nhiên, một tiếng rống to truyền đến, Ninh nhi cả người cứng đờ.
Người tới là Vương Tứ.
Thiệu Chẩn vỗ vỗ đầu vai hắn, ngồi vào chỗ đánh xe.
"Lão Thất, " Vương Tứ bỗng nhiên nói, "Ngươi vẫn muốn quay lại sao?"
Thiệu Chẩn nhìn về phía hắn, cười cười, nhưng không trả lời. Hắn quát một tiếng, giơ roi, đánh xe chạy đi.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, tâm tình Ninh nhi lại không ổn chút nào.
Tiếng đánh nhau vẫn còn bên tai, hình ảnh thi thể trên đất, Ninh nhi làm thế nào cũng không bỏ được khỏi đầu. Gió núi thổi vào trong xe, mồ hôi lạnh toàn thân bị gió thổi tán, Ninh nhi "Ắt xì" hắt hơi một cái.
"Cảm lạnh rồi hả ?" Thiệu Chẩn ở bên ngoài hỏi.
"Không phải." Ninh nhi hít hít mũi.
"Trong bao đồ của ta có áo khoác dầy đấy." Thiệu Chẩn nói.
Ninh nhi trong lòng muốn nói không cần, nhưng cảm thấy mình thực sự lạnh, suy nghĩ một chút, nghe lời mở bọc quần áo của Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn đánh xe, nghe trong buồng xe không có âm thanh, mới quay đầu lại, liền thấy màn xe vén lên, Ninh nhi chui ra.
Trên người nàng khoác áo khoác đỏ thẫm mới vá hôm qua, áo rộng lại dài, tay áo rơi trên ván xe.
"Ra ngoài làm cái gì?" Thiệu Chẩn nhìn nàng, "Sợ?"
"Không phải." Ninh nhi bị một câu nói trúng, có chút nóng mặt, ngập ngừng phủ nhận, "Ừ. . . . . . Hóng mát."
Thiệu Chẩn nhướng nhướng mày, quay đầu tiếp tục đánh xe.
Ninh nhi ôm đầu gối ngồi ở phía sau hắn, dựa vào thành xe.
"Còn bao lâu mới tới chân núi?" Nàng hỏi.
"Chưa tới nửa canh giờ nữa." Thiệu Chẩn nói: "Cách chân núi mười dặm theo hướng Bắc, là địa giới Lợi Châu rồi." Nói xong, nhìn hắn Ninh nhi một cái, "Ngươi không phải là muốn đi Thương Châu tìm cậu sao? Đến Lợi Châu theo đường lớn, xe ngựa đi từ từ, năm sáu ngày là đến."
"Ừ." Nói đến đi Thương châu tìm cậu, Ninh nhi an lòng một chút.
Người thân thích của Ninh nhi không nhiều lắm. Bên phụ thân chỉ có đại bá, nhưng đại bá muốn gả nàng đi Lãng châu, nàng sẽ không trở về, bên mẫu thân có mấy người huynh muội, Nhị cữu phụ ngày trước thương yêu nàng nhất. Ninh nhi biết Nhị cữu phụ ở Thương châu làm quan, thời điểm định đào hôn liền nghĩ đi tìm hắn.
"Chẩn lang, ngươi còn trở về làm sơn tặc sao?" Ninh nhi nhìn về phía núi rừng mênh mông đang lùi lại phía sau, đột nhiên hỏi.
"Hẳn không." Thiệu Chẩn trả lời.
Ninh nhi không ngờ hắn sảng khoái nói ra, sửng sốt một chút: "Vì sao? Ngươi sợ còn có người muốn giết ngươi?"
Thiệu Chẩn không đáp, lại chỉ chỉ đỉnh núi in lên trời, "Ngươi cảm thấy núi này lớn không?"
"Lớn." Ninh nhi gật đầu.
Thiệu Chẩn nói: "Ta cũng cảm thấy lớn, nơi này khi thịnh vượng nhất tụ tập đến hơn vạn người, vào nhà cướp của, quan binh mấy châu đều sợ."
"Lợi hại như vậy?" Ninh nhi mở to hai mắt, "Sau đó thì sao?"
"Khi đó sơn tặc phầ