Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Hải Thanh Cấm Thiên Nga

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341710

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1710 lượt.

h Triệu Phủ tới bắt ta à?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Tiêu Vân Khanh cười đến hai mắt lấp lánh: "Vẫn là Ninh Nhi tiểu nương tử tốt nhất, không giống Trí Chi đúng là kẻ đần, hù ma dọa quỷ hắn cũng không biến sắc, không thú vị chút nào."
Ninh Nhi nhìn xong mới yên lòng, nghe hắn nhắc tới Thiệu Chẩn đôi mắt thấm thoắt đỏ lên.
"Ai ai, lại nữa. . . . . ." Tiêu Vân Khanh bất đắc dĩ nói, "Ninh Nhi, nếu như ngươi mà khóc, ta sẽ không nói chuyện của Trí Chi cho ngươi."
Ninh Nhi nghe được lời này, lập tức thu lại nước mắt, vội vàng hỏi: "Chẩn lang đang ở đâu?"
Tiêu Vân Khanh nháy mắt mấy cái: "Ngươi hôn ta một cái ta sẽ nói."
Thấy Ninh Nhi xấu hổ trừng mắt, hắn hả hê cười lớn.
"Hắn đi rồi." Tiêu Vân Khanh nói, "Theo tin tức hôm qua mới đến, quan binh không bắt được hắn."
Ninh Nhi cảm thấy tim một thoáng yên xuống, chắp tay tạ trời một tiếng, lại vội vàng hỏi: "Chàng đi đâu rồi?"
Tiêu Vân Khanh ý vị sâu xa: "Đi tới nơi hắn vốn muốn đưa ngươi đi."
Ninh Nhi sững sờ, hiểu được.
Tây Vực.
Trong lòng nàng ê ẩm. Bọn họ vốn là muốn cùng nhau đi, hôm nay lại chỉ có Chẩn lang một mình bước đi trên con đường kia.
"Chậc, không phải đã nói không cho ngươi khóc sao?" Tiêu Vân Khanh nói.
"Ta là quá vui mừng. . . . . ." Ninh Nhi vội lau nước mắt, ngẩng đầu, nở nụ cười, "Tiêu Lang, cám ơn ngươi."
Tiêu Vân Khanh nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của nàng, có chút không tự nhiên cười cười, khóe miệng co giật.
Đúng là một đôi trời sinh với Thiệu Chẩn. Trong lòng hắn nói thầm.
Ninh Nhi trong lòng vui mừng, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tiêu Lang, ta có thể nhắn tin cho chàng không?"
"Nhắn tin?" lông mày Tiêu Vân Khanh dương lên, cười như không cười, "Ngươi còn tin được ta sao?"
Ninh Nhi mỉm cười, nghĩ đến chuyện lúc trước hắn lừa mình.
Tiêu Vân Khanh lại nói: "Nhắn tin cho hắn tạm thời không vội, hắn ngược lại có một lá thư gửi cho ngươi."
Thư của Chẩn lang? Ninh Nhi nhìn hắn, mặt mày sáng lên.






Phân Ly ( Thượng )
Ninh Nhi nhận lấy thư Tiêu Vân Khanh đưa tới, tim đập thình thịch, cầm thư, tay nàng có chút run run.
Nàng mở thư, bên trong chỉ có một trang giấy, chữ viết tinh tế, đúng là chữ Thiệu Chẩn.
Ninh Nhi, thấy thư như gặp mặt,
Từ lúc dã biệt tới nay, nhớ nhung rất nhiều, nàng nhận được tin này thì ta nếu chưa chết cũng đã ở xa ngàn dặm.
"Ta đi nha. . . . . ." Đêm đó trước bệ cửa sổ, Thiệu Chẩn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thật sâu.
Tim giống như vỡ ra, đau đớn không dứt.
Giấy viết thư rơi xuống đất, Ninh Nhi thẩn thờ đứng, hai tay bất lực rũ xuống.
Thị tỳ đứng ở cửa viện đợi đã lâu cũng không thấy Ninh Nhi ra ngoài, trong lòng sinh nghi, liền đi vào nhìn, lại phát hiện Ninh Nhi không có ở trong phòng.
Hai người không dám báo cho Vi thị, vội tìm kiếm khắp nơi, một lúc sau, lại thấy Ninh Nhi từ hành lang phía Tây đi tới.
"Nương tử!" Thị tỳ như trút được gánh nặng, bước lên đón, "Nương tử đi đâu vậy? Khiến chúng ta tìm mãi!"
Ninh Nhi nhưng không có phản ứng, sắc mặt tái nhợt.
"Nương tử?" Một người nghi ngờ nhìn nàng.
"Quay về đi." Ninh Nhi nói rất nhỏ.
Hai thị tỳ nhìn nhau, một người nhìn mặt Ninh Nhi, giật mình nói: "Nương tử sắc mặt không tốt, khó chịu sao?"
Người kia đưa tay sờ trán nàng, lại cầm tay nàng: "Nha, sao lại lạnh như vậy!"
Ninh Nhi không trả lời.
Thị tỳ không dám chậm trễ, vội vàng mang nàng trở về đại điện. Mới đi được hai bước, chợt nghe "Đông" một tiếng.
Ninh Nhi hai mắt nhắm nghiền, đã ngất xỉu trên mặt đất.
Trời đất mù mịt, ý thức nàng trầm luân chỉ quanh quẩn về những dòng cuối cùng trong lá thư của Thiệu Chẩn ——
Chỉ mong nàng năm tháng mạnh khỏe, mặc dù cách xa nhau chân trời, trong lòng ta chỉ như vậy là thấy đủ, không cầu gì khác.
Thiệu Chẩn kính thư.
***
Ánh mặt trời chói trang, thiêu cháy cả vùng đất mịt mờ.
Mặt đất đầy đá sỏi, bụi vàng phủ khắp, gió vừa mạnh vừa nóng, dường như muốn thổi khô những con người đang đi lại trên đường.
Mặc dù như thế, đường đi về phía tây, từng đoàn thương lữ vẫn nối liền không dứt. Ra khỏi Sa châu, phía trước là Yên Kỳ, đội lạc đà chậm rãi đi, giống như những chiếc bè trôi trên biển cát, tiếng lục lạc rung reng.
"Nếu có một trận mưa thì tốt." Thạch La người Hồ nhìn bầu trời, gỡ túi nước xuống uống một hớp.
Bá phụ hắn đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn hắn nói: "Uống nước tiết kiệm một chút..., hai ngày nữa mới tới chỗ có nước."
Thạch La đáp một tiếng, quay sang nhìn người Hán trẻ tuổi đi bên cạnh, đưa túi nước tới, dùng thứ tiếng Hán lơ lớ hỏi hắn: "Uống không?"
Người trẻ tuổi nhìn hắn cười cười, lắc đầu.
Thạch La cất túi nước.
Người trẻ tuổi này, gia nhập với bọn họ ở Túc Châu.
Đêm hôm ấy, bá phụ tiếp nhận hắn , sáng sớm hôm sau hắn liền theo bọn họ lên đường.
Mặc dù, trên điệp văn có đầy đủ tên họ của hắn, nhưng những người thương lữ đều biết, thứ này là giả.
Người này mặt mày tuấn lãng, chăm chỉ chịu khó, chịu vất vả cũng không oán trách, bá p


80s toys - Atari. I still have