
Tác giả: Điểm Tâm
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/283 lượt.
huống như vậy, lập tức thét lên, tông cửa xông ra. Họ thấy loại này trường hợp cũng đều biết rõ nhất định phải “Bo bo giữ mình”. Nếu không lỡ xui xẻo ở nơi hỗn loạn này “ăn” phải một li thủy tinh, về sau kiếm cơm ăn bằng cách gì? Cộng thêm chuyện Mật Nhi xinh đẹp, các phụ nữ ở đây sớm không vừa mắt rồi, thấy cô có chuyện, xem kịch vui cũng không kịp nữa là, làm sao có thể ra tay giúp đỡ?
Rất nhanh, tiếng hét ngoài cửa càng lúc càng to. Chỉ chốc lát sau, một gã đàn ông cao lớn trong miệng còn ngậm điếu thuốc xuất hiện ở cửa phòng. Gã giận đến nỗi cả khuôn mặt đỏ gay, vung quyền đánh bay anh phục vụ tới khuyên can .
“Con bà nó, còn muốn để bọn tao đợi bao lâu? Rõ ràng đã nói muốn qua chỗ tao tiếp rượu, lại chạy tới nơi này. Bởi vì tao ngồi tù mấy năm, lời nói của tao không có trọng lượng nên các người không để tao vào mắt đúng không?” Lão Mao hét lớn.
“Ông chủ Mao, ngài đừng nóng giận, chẳng qua là Mật Nhi tới đây nói một tiếng lập tức liền đến chỗ ngài.” Thẩm Hồng vội vàng nói, bây giờ mới biết gã này mới ra tù mặc dù bà ở đây giao thiệp rất rộng rãi nhưng vẫn không chọc nổi người trên giang hồ.
“Nói một tiếng? Tối nay Mật Nhi phải theo tao, đến lượt người khác sao?” Lão Mao tức giận hét to, đưa tay túm lấy Mật Nhi, lôi cô đến trước mắt thì vẻ mặt vốn tức giận chợt biến mất trong mắt tràn đầy dâm dục.
“Quả nhiên xinh đẹp, ông đây đợi cũng không uổng công. Người đẹp, tối nay em ngoan ngoãn theo anh. Hôm nay dẫn em đi thuê phòng, anh sẽ thương em.” Gã liếm môi, cơ hồ không thể chờ đợi.
“Tôi không đi” Mật Nhi mắt lạnh nhìn lão Mao. Nhưng cô mới vừa nói xong thình lình bị một cái tát.
Lão Mao là người trong giang hồ hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc. Một bàn tay vung xuống đã khiến mặt Mật Nhi sưng đỏ một mảng. Mật Nhi thở gấp một tiếng nhưng không khóc thút thít cô vẫn trầm tĩnh như cũ nhìn lão Mao.
Làm việc ở trong khách sạn mấy năm, tình huống như thế cô gặp nhiều rồi. Tối nay cũng không ngoại lệ, nếu không người nào vì cô ra mặt nhất định bà chủ sẽ ra mặt chịu tội thay, Mà cô cũng nhất định phải mời rượu bồi tội mặc cho người này dùng câu chữ khó nghe làm nhục.
“Con bà nó, cho mày mặt mũi, mày còn không biết xấu hổ! Ông ngủ với mày là để mày vào mắt. Đã đến khách sạn, còn bày đặt làm vẻ như gái còn trinh? Nhất định mày phải đi với tao, tao chọn đại một phòng để hưởng thụ.” Lão Mao cười lạnh, kéo Mật Nhi ra ngoài.
Đột nhiên, một viên đá ( đá ở đây là đá làm từ nước đông lạnh ý nha) đánh bốp vào mặt gã. Lão Mao không nghĩ sẽ gặp công kích, gã nổi điên nhìn chằm chằm mọi người bên trong phòng.
Bên trong phòng, không ai có động tĩnh gì, tất cả mọi người đều đứng yên. Đường Tâm trợn to hai mắt, vẫy vẫy bàn tay vì mới vớt viên đá nên có chút ướt, tiếp tục uống nước trái cây, thậm chí mắt cũng không nhìn về phía lão Mao. “Nơi này là khách sạn hay là vườn thú?” Cô đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là khách sạn.” Đỗ Phong Thần dù bận vẫn ung dung nói, nâng ly rượu lên miệng.
“Thế tên kia là người à?” gương mặt ra vẻ khó hiểu, thật ra thì trong mắt có ý châm chọc: “Tên kia vừa rống vừa dậm chân, giống con khỉ đực động dục vậy!”
“Con mẹ nó!” lão Mao không thể nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay muốn đánh về phía Đường Tâm. Chưa bao giờ gặp qua đứa bé nào không biết sống chết như vậy, gã giận đến nỗi muốn cắt đứt cổ Đường Tâm.
Đường Tâm cười nhạt vài tiếng, cô cầm ly nước trái cây trong tay đập lên đầu lão Mao, sau đó nhảy ra thật nhanh. “Trời trời, bắt nạt thiếu nhi à? Ông muốn về tù bóc cuốn lịch cũ sao? Không biết tội ngược đãi trẻ em rất nặng à?”
Mặt lão Mao đỏ rực, vung quyền muốn đánh Đường Tâm nhưng quả đấm của gã bị chặn giữa không trung. Gã kinh ngạc ngẩng đầu lên, cũng kinh ngạc về cú đấm sắt không người cản nổi của mình lại bị người ta dễ dàng ngăn lại! Đến tột cùng những người này có lai lịch gì?
Lôi Đình mắt lạnh nhìn đám đàn em của gã kia, khóe miệng chậm chạp nâng lên khiến người ta sợ hãi. Bình thường anh rất im lặng giống như núi cao đứng im. Khi gặp tình thế nguy cấp thì lại thay đổi thành cực kỳ nguy hiểm. Là người giữ an toàn cho “tập đoàn Thái Vĩ” đương nhiên anh không phải đèn đã cạn dầu. Quanh năm anh rất ít khi xuất hiện, tên côn đồ cấp thấp giống như là lão Mao này dĩ nhiên chưa từng nghe qua danh tiếng của anh.
“Ông không được đánh cô ấy.” Anh lạnh nhạt nói, tầm mắt rơi vào khuôn mặt Mật Nhi bị đánh đỏ, trên tay chậm rãi dùng sức.
“Ả chỉ là một gái quán rượu mà thôi!” lão Mao bị đau gã không hiểu tại sao lại có người muốn vì một gái quán rượu mà ra mặt?
“Cô ấy so với ông thì cao thượng hơn nhiều, ít nhất là tự mình kiếm ăn không ép buộc người khác. Chỉ một điểm này, ông không có tư cách vũ nhục cô ấy càng không có tư cách đánh cô ấy.” Lôi Đình chậm chạp nói, đột nhiên chuyển tay một cái.
Một tiếng động giống như xương gà bị bẻ vang dội khắp phong. Lão Mao phát ra tiếng gào thét như giết heo, cầm cổ tay nhảy cà tưng kêu thảm thiết tại chỗ.
Mật Nhi khiếp sợ nhìn Lôi Đình, không biết nên phản ứng như thế nào. Bị