
Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 134425
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/425 lượt.
ình dung chồng cô ấy. Tuy nhiên, con không hiểu ý ngĩa của nó lắm. Tóm lại là…tóm lại là có ý rất gian trá thì phải, chỉ có điều vẻ bề ngoài của chồng cô Tiểu Trần không có vẻ gì là gian cả, con nghĩ, chắc là cô TT nhìn nhầm rồi, cô ấy với mẹ con giống hệt nhau, đều không thể tập trung vào 1 điểm.
Thôi được rồi, bây giờ con sẽ nói đến chuyện của con. Bây giờ con 5 tuổi, đang học lớp mẫu giáo nhỡ trường mầm non Ánh Sáng. Trong lớp có hơn 20 bạn nhỏ, con chỉ thích mỗi Thất Thất. Bạn ấy đi đâu thì con đi theo đó, bạn ấy chơi cầu trượt con cũng chơi cầu trượt. Nhưng mà…bạn ấy đi vệ sinh con không thể đi theo, con chỉ có thể đứng bên ngoài khiến cho những bạn gái muốn vào nhà vệ sinh ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, mấy bạn đó không nghe lời gì cả, đều không chịu đợi, kết quả là, con bị cô giáo gọi phụ huynh đến.
Bố và mẹ nắm tay con đi về nhà, mẹ hình như rất kích động, mẹ trách móc bố quá nuông chiều sẽ làm hư con. Nhưng bô lại không nghĩ như vậy, bố cảm thấy đây chỉ là hành động của bọn trẻ con, không cần thiết phải có bé xé ra to như thế. Con thấy bố nói thế là không đúng, bởi vì con thật sự thích Thất Thất, không phải là vì con nhỏ, con nghĩ con lớn rồi cũng sẽ thích bạn ấy.
Giống như bố thích mẹ vậy.
Mọi người hỏi tại sao con lại biết? Mọi người thật là nhạt nhéo, đương nhiên là con biết rồi. Theo như chú Hứa nói, ngày mà mẹ con sinh con, bố suýt nữa ép chết bác sĩ, còn nói nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố nhất định sẽ không tha thứ cho ông ấy. Vị bác sĩ đó thật là tội nghiệp, nhưng con còn tội nghiệp hơn, điều này bà ngoại có thể làm chứng.
Con mới có mấy tháng tuổi, bố đã không cho con va mẹ ngủ cùng nhau. Mọi người phải biết cái giường nhà con rất lầ to rất là to, con cũng đâu có chiếm bao nhiêu diện tích, nhưng mà, bố vẫn không cho con và mẹ được ngủ cùng nhau.
Sau này lớn lên con lại càng tội nghiệp, phải ngủ 1 mình 1 phòng, có những lúc còn phải chen chúc trên 1 chiếc giường với chú Ngũ, có 1 lần có sét, con cứ bám lấy mẹ không chịu đi, kết quả là bị bố xách cổ vứt vào lòng chú Ngũ, không cả thèm quay đầu lại, cứ thế là đi mất.
Mẹ không vui cũng chẳng còn cách nào, bởi vì chú Ngũ nói, mẹ là của bố, chứ không phải của con.
Haiz, quan hệ giữa người lớn với nhau thật là phức tạp. Con vẫn chưa hiểu gì cả.
Chẳng mấy chốc mẹ đã ngậm miệng lại, mặt mày đỏ ửng, hình như lại không nói nên lời. Cái tật này của mẹ rất là thiệt thòi, mỗi lần cãi nhau với bố đều không nói lại được, nhưng mà không hiểu tại làm sao, tới phút cuối đều là bố nhận lỗi. À, con biết rồi, nếu như bố không nhận lỗi, mẹ sẽ không cho bố hôn nữa. Giống như…giống như bây h.
Con phải che mắt lại thôi, bố chỉ hôn vào má mẹ, nhưng đây cũng là cái mà chú Thất gọi là “Không tốt cho trẻ con”. Nhưng mà những ngón tay của con đều xòe ra, vưag hay nhìn mẹ đang hôn lại bố.
Thôi được, con thừa nhận, con sai rồi.
Bởi vì con hôn Thất Thất nhưng Thất Thất không hôn lại con.
Thế nên, lần sau con nhất định phải làm Thất Thất hôn lại con, không hôn thì con lại hôn nữa, cho đến khi bạn ấy hôn lại con thì thôi.
Ừm, làm thế đi!
Mọi người xem, đây chính là gia đình con, giống y giống y giống y chang với gia đình mọi người.
KHÔNG phải sao?
Ngoại truyện 2: Xã hội đen trách nhiệm trọng đại
“Anh chàng ở ngoài cửa đang đợi ai trong số các em vậy?” Giáo viên hướng dẫn A hỏi.
“Em không biết ạ, đã đứng đó 3 giờ đồng hồ rồi. ” Sinh viên B trả lời.
“Chiếc xe trông thật bắt mắt. ” Giáo viên hướng dẫn A ngưỡng mộ nhìn về phía xa.
“Vâng, nghe nói là chiếc xe chiến đấu trong các loại xe đua đó ạ. ” Sinh viên C cảm khái.
HTD dựa vào vào chiếc DB9 nở ra nụ cười quen thuộc vốn có, đứng trong tư thế oách nhất để chờ sự xuất hiện của Cát Cát bên ngoài phòng thí nghiệm, phía sau lưng thỉnh thoảng cang lên tiếng còi xe inh ỏi mà đối với anh chỉ như tiếng muỗi kêu vo ve, anh lười nhác không thèm chấp những kẻ đó, muốn trách thì phải trách đường hơi bị hẹp, phòng thì nghiệm hơi bị cũ nát.
Lão Thất nói, những cô gái trẻ còn đang đi học là dễ lừa nhất, điểm này anh rất tán đồng, nhưng trong số các cô bé dễ bị lừa đó tuyệt đối không bao gôm cái cô biến thái nghiên cứu năng lượng hạt nhân này.
Việc gì cô cũng có thể làm được.
HTD chỉ cần nghĩ tới việc nếu kế hoạch theo đuổi của mình thất bại, có khả năng bị người ta nén bom nguyên tử để báo thù là dựng cả tóc gáy, anh thê, bản thân sẽ duy trì trangg thái theo đuổi mãi mãi, tuyệt đối là vì lo nghĩ cho sự an nguy bảo mật của đất nước.
Nhắc là Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến bom nguyên tử, ‘mẹ bom nguyên tử’ liền xuất hiện.
Cát Cát tức giận phừng phừng xông ra khỏi phòng thí nghiệm, nhảy xuống bậc thang, hai tay khoanh trc ngực, cười khẩy.
“Anh là biển báo đường nguy hiểm sao? Hình như vẫn còn thiếu ba cột đèn huỳnh quang đúng không ?”
HTD nuốt nước bọt nén nhịn cơn giận của mình, người lớn không thèm chấp trẻ con, anh ung dung nói: “Tôi đang đợi em. ”
“Đợi được rồi, anh có thể đi rồi. ” CC nâng cặp kính đang tuột khỏi sống mũi, lạnh lùng quay người đi về p