
Tác giả: Zumy
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/777 lượt.
hắn, nhưng cô thì không.
Sau khi hắn dùng cơm ước chừng năm phần no bụng thì hắn vẫy tất cả các nhân viên lui ra, hi vọng không có người vào quấy rầy bọn họ.
“Cái này cho cô xem.” Lăng Thiên Tước đem cái xách tay kia bỏ lên trên bàn, ý bảo cô mở ra.
“Đây là?” Cô nhìn mà không lấy.
“Vật của cô.” hắn lạnh nhạt nhìn cô một cái.
“Tôi sao?” Đồ của cô sao lại gửi cho hắn, chẳng lẽ là –
Từ trong mắt cô, hắn biết cô đoán được rồi.
“Bà nội gửi ảnh cưới, chúng ta mỗi người một quyển, cô có thể tùy ý xử lý, đó là bà nội đưa cho cô.”
Lăng Thiên Tước thấy cô giật mình nhìn hình, ánh mắt mềm lại.
Tiếu Phù không để ý cơm mới ăn một nửa, lập tức lật xem “Thật là những tấm hình xinh đẹp, nhất định rất quí.”
Nghe vậy, hắn nhướng một bên lông mày lên.
Giá tiền cho tới bây giờ chưa bao giờ là vấn đề, người cùng với tình cảm mới là trọng điểm.
“Nơi này hẳn không phải là toàn bộ?” Cô nói.
“Bà nội ở đó có toàn bộ hình, tổng cộng sáu quyển, bà nội từ từ chọn, cuối cùng tinh tuyển mấy hình gửi cho chúng ta.” Hắn giải thích cho cô.
Cô nghe, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cổ họng trong nháy mắt căng thẳng, hốc mắt đỏ lên.
Bà nội cái gì cũng không biết, dùng thân thể đã ngã bệnh hao tâm tốn sức vì bọn họ chọn hình, cô thậm chí không dám nghĩ , nếu như bà nội biết cô cũng chỉ là đồ giả mạo, sẽ rất đau lòng...
“Nghĩ gì vậy?” Lăng Thiên Tước thấy hốc mắt cô ửng đỏ, ngực bỗng chốc căng thẳng.
“Cảm thấy rất là ác, tôi lừa bà nội.”
Hắn hơi nhếch môi, cố ép xôn xao cuồn cuộn trong cơ thể xuống, chỉ vì –
Cô nói là “bà nội” mà không phải “bà nội của anh”
“Tiếu Phù, chúng ta có thể thay đổi tất cả.” Hắn nhìn cô.
“Thay đổi?” Cô vẫn còn lật xem hình, có chút mất hồn hỏi.
Những tấm hình này thật là đẹp, từ trong ra ngoài cái chủng loại kia... Mĩ, ánh mắt hắn nhìn cô thật sâu, câu hồn hơn so với nam diễn viên Hollywood.
“Cô đối với tôi mà nói, là đặc biệt.” Lăng Thiên Tước mỗi lần đều nắm chặt cơ hội, thử thuyết phục cô tiếp nhận và tin tưởng chân tâm của hắn.
Hắn biết muốn nhân vật quan trọng này tin tưởng có chút khó khăn, hơn nữa bất kì ai biết danh sách phụ nữ dài dằng dặc của hắn lúc trước đều không dễ dàng tin tưởng hắn.
Nhưng hắn khẩn cấp cần cô tin tưởng, chỉ cần một mình cô tin tưởng.
“Ông chủ, chúng ta lúc ban đầu đã nói, tất cả chuyện xảy ra ở nước Mĩ, trở lại Đài Loan chúng ta đều sẽ quên.” Cô không dám nhìn hắn, cúi đầu nói.
Tại thời khác mấu chốt này, nếu cô muốn đem lập trường bày tỏ rõ ràng, tốt nhất không nên chạm đến đôi mắt thâm tình kia, bởi vì nó sẽ làm cô tâm chí dao động.
“Tôi biết mình đã nói qua cái gì.” Lăng Thiên Tước phiền loạn vuốt mái tóc đen.
“Tôi chỉ nghĩ tốt cho công việc.” Tiếu Phù không dám ngẩng đầu.
Nhìn tư thái trốn tránh của cô, hắn ở đáy lòng thở dài thật sâu .
Xem ra giữa bọn họ phải có hao tổn.
Dùng cơm xong, hắn đưa cô trở về.
Nhìn đầu cô không hề quay lại, Lăng Thiên Tước có chút buồn bã nhìn bóng lưng cô biến mất, sau đó tự giễu kéo môi cười một tiếng.
Hắn rốt cục mong đợi cái gì?
Hi vọng cô sẽ giống như những cô gái khác, xuất tất cả vốn liếng mời hắn lên lầu, hoặc là đối với hắn lộ ra ánh mắt lưu luyến không rời.
Lăng Thiên Tước thấy đèn trong nhà cô sáng lên, lại ngồi ngây ngô ở trong xe nhìn nhà cô một lát, mới ép mình rời đi.
“Xin lỗi.” Hắn cầm lấy thùng nước, xối lên người mình, không chút do dự vọt vào nhà trọ.
Thời điểm xe cứu hỏa chạy tới, hắn đã vọt tới lầu năm, nhìn thấy cô đang ở trước một cửa sắt, đang dụ dỗ một tiểu quỷ khóc không ngừng mở cửa ra.
“Tiếu Phù.” Lăng Thiên Tước cau mày, lôi kéo cánh tay của cô, trực giác muốn xông đi lên.
Mới vừa rồi lúc ở dưới lầu, hắn tính một chút tòa nhà cao tầng này có tám tầng, tầng cuối hẳn là tầng thượng.
“Anh còn chưa trở về?” Tiếu Phù liếc hắn một cái, ánh mắt kinh ngạc, dưới tình thế cấp bách không còn cố ý gọi hắn là ông chủ.
“Quay trở lại.” Hắn kéo lấy cô, liền muốn xông lên, “Mau lên đi.” Hắn thúc giục, lo lắng lầu dưới sẽ có thể nổ tung.
“Tôi không thể bỏ lại nó.” Cô hất bàn tay hắn ra, liếc nhìn đứa trẻ, đối với hắn lắc đầu một cái.
Lăng Thiên Tước cắn răng, liếc về phía tiểu quỷ đang bị vây ở trong phòng, đáy lòng của hắn cuồng loạn vang lên tiếng nguyền rủa bất nhã liên tục.
“Nó không thể ra được, trong nhà không có người lớn, nó lại không đủ cao, không có biện pháp tự mở cửa sắt ra.”
Cô vừa giải thích, vừa đem cánh tay mảnh khảnh chui qua khe khắc hoa của cửa sắt.
Hắn thấy thế, ngồi xổm xuống, ra lệnh cho tiểu quỷ bên trong “Đi lấy cái ghế nhỏ tới đây, có nghe hay không, lập tức mang đến.”
Tiếu Phù cau mày, đang muốn nói cho hắn biết chiêu này lúc vừa rồi cô đã thử qua, nhưng đứa bé đã bị dọa ngu, căn bản không nghe hiểu bất kì điều gì, chỉ là lời của cô còn chưa nói ra miệng, đã thấy đứa nhỏ vốn là khóc không ngừng bỗng nhiên dừng khóc, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lăng Thiên Tước, sau đó chạy đi, khi trở về, trong tay là một