
Tác giả: Zumy
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134755
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/755 lượt.
nhẹ nhàng vén tóc ở bên tai cô, run run hạ xuống một nụ hôn ở tai trái của cô, cảm giác cô không có kháng cự, hắn dời mắt trở về bên mặt cô, cúi đầu ngắm nhìn gò má đỏ ứng cùng hô hấp rối loạn của cô.
Hắn chậm rãi đến gần mặt cô, khoảng cách hai người thật gần, chăm chú nhìn vào nhau, hắn nghiêng mặt, nhẹ nhàng bao trùm lên môi của cô...
Trong mấy phút ngắn ngủi trống giữa công việc giao tiếp, Lăng Thiên Tước lấy ra ảnh cưới ngắm nhìn, lại nhìn túi giấy cô đưa, lộ ra mỉm cười.
Cô sao lại cho rằng hắn có thể chưa ăn sáng mà đã đi ra cửa?
Những việc vặt này từ trước đến giờ đều có chuyên gia giúp xử lý, hắn không phí tâm cho loại chuyện này, nhưng hắn không muốn nói rõ ra, để cho cô làm như vậy cũng tốt.
Nhớ tới buổi sáng cô vì mình mà chuẩn bị bữa sáng, lại ảo tưởng tới cuộc sống của hai người sau khi cưới, một cỗ vui sướng thõa mãn tự nhiên sinh ra, giống như tất cả khe hở của linh hồn bị cô tràn ngập.
Khi nhà cô xẩy ra hỏa hoạn, sau khi cô nhã nhặn từ chối lời mời ở lại chỗ hắn, tâm tình của hắn xuống thấp một lúc, chỉ là sau đó đã chứng minh rằng cự tuyệt của cô là đúng.
Bởi vì sau khi hỏa hoạn đi qua, hắn không kịp đợi chủ nhà chỉnh sửa lại nhà, trực tiếp tìm người nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng căn phòng, khi cô từ nơi ở tạm thời trở lại phòng ốc đã quen thuộc, trên mặt hiện ra kinh ngạc cùng cảm động, khắc sâu vào trong lòng hắn.
Niềm tin tưởng cùng chuyện bồi dưỡng tình cảm không thể lười biếng, không có phương thức cố định, phải xuyên qua chuyện sinh hoạt vụn vặt, từng giọt từng giọt dựng lên, đây là chuyện hắn chưa bao giờ nếm thử, lại tốt đẹp một cách đáng chết.
“Ông chủ, mẹ anh gọi điện tới.” Khi làm việc Tiếu Phù đều kiên trì phải xưng hô đúng công tác.
“Cảm ơn em, nhờ em chuyển điện thoại sang cho anh.” Lăng Thiên Tước không phải hoàn toàn không kế khả thi, giọng nói có khách khí nhưng vẫn tỏa ra mập mờ ấm áp.
Bên đầu điện thoại kia yên lặng một giây, rồi truyền đến giọng điệu nửa chế nhạo, nửa dịu dàng của cô “Ông chủ, tâm tình của anh hôm nay rất tốt?”
Nghe vậy hắn bỗng nhiên cười to “Bữa sáng gia đình dấu yêu.” Đây là đáp án chuẩn xác nhất.
Lăng Thiên Tước cảm giác như cô lầu bầu đôi câu, sau mới đem điện thoại tiếp nối vào.
“Con trai.” Điện thoại truyền tới âm thanh mệt mỏi.
“Tình trạng bà nội thế nào?” Hắn thu hồi nụ cười, tâm tình từ từ trầm trọng.
“Mấy ngày trước đi các nơi ở Đài Loan, tinh thần tốt hơn, mới vừa rồi đột nhiên ác hóa.” Mẹ hắn hít sâu một cái, “Thầy thuốc nói, bà nội của con có thể vì hoài niệm quê quán, nên tinh thần mới mạnh lên một chút, nhưng cũng chỉ là ngồi trong xe xem phong cảnh một chút, lấy tình trạng của bà bây giờ mà nói, vẫn còn quá mệt mỏi.”
“Bà nội không muốn con qua xem bà sao?” Hắn nhăn mày lại.
“Bà nói không phải thời điểm.” Âm thanh của mẹ hắn tràn đầy bắt đắc dĩ vả lại mấy lần nghẹn ngào. “Con trai, mẹ cảm thấy thật sợ hãi, bà nội của con giống như một bảng giờ giấc... bà... bà một mực yên lặng lặng yên ở đây... đang làm một ít chuyện... bố con cũng đã về tới Đài Loan, ngày ngày bồi ở bên cạnh bà, nhưng trong mắt bà chỉ là giống như ... nhớ lại... cảm giác bà làm mỗi chuyện đều có mục đích của bà...”
“Con muốn qua xem bà nội.”
“Con trai àh, mẹ cảm thấy không cần vì bà nội có giao phó, nói bà khi con đến đây thì con mang theo cháu dâu bảo bối của bà, không thì con không cần xuất hiện.”
“Bà nội thật nói vậy?” Hắn khẽ cười.
“Con àh, mẹ cảm thấy bà nội con rất thích cô gái lần trước con mang về, bà còn mang ảnh cưới của các con đặt đầu giường, dĩ nhiên còn rất nhiều ảnh khác, như là ảnh cưới của mẹ và bố con, còn có ảnh bà với ông nội con...”
“Con sẽ dẫn cô ấy đi cùng.” Lăng Thiên Tước cam kết.
“Tiếp tục lừa dối bà nội con?” Giọng nói mẹ hắn như than thở.
“Mẹ, con yêu cô ấy, không có lừa gạt.” Nghe thấy hô hấp mãnh liệt của mẹ, hắn lộ ra mỉm cười.
“Nếu như cô ấy gật đầu, con muốn cưới cô ấy lập tức.”
“Đó, trời ạ --“ ở bên đầu kia của điện thoại mẹ hắn mãnh liệt thở.
“Đây là tin tức đại tốt, mẹ sẽ lập tức đi nói với bà nội rằng các con có thể chuẩn bị kết hôn bất cứ lúc nào, để cho bà vui mừng, nói không chừng bà sẽ cho con tới đây.”
Sau đó mẹ hắn mặc kệ hắn muốn nói lời bổ sung hay không, lập tức cúp điện thoại.
Lăng Thiên Tước kéo môi cười một tiếng.
Bà nội có bản lãnh này, rời khỏi ánh mắt thế tục, ở rất nhiều thời điểm mấu chốt, sống được trong môi trường long trọng nghi thức này.
Thời gian làm việc nhanh chóng trôi qua.
“Ông chủ.” Trong điện thoại nội tuyến truyền đến âm thanh của Tiếu Phù.
“Mấy giờ rồi?” Hắn bỏ bút ngòi vàng sang, nghe âm thanh của cô mới ý thức là đã tới lúc tan sở.
“Bẩy giờ rưỡi.” Tiếu Phù liếc đồng hồ.
“Chúng ta nên tan sở thôi.” Trong tiếng nói của hắn có ý cười, trong đầu bắt đầu kế hoạch muốn dẫn cô đi đâu ăn cơm.
“Tôi không phải nhắc nhở anh đã đến giờ tan sở.” Cô bình tĩnh nhắc nhở. Cô sao có thể làm như vậy, vả lại bây giờ đúng là có chuyện khác.
“Chuyện gì?” hắn khốn hoặc.
“Vừa rồi cô tiếp tân có gọi đi