
Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341724
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1724 lượt.
ra ánh sáng màu hổ phách.
"Yên tâm đi, sau này mỗi năm tôi đều đến cùng với cậu." Tư Á vỗ vỗ bờ vai của anh, trong mi mắt, để lộ ra một tia ánh sáng tự giễu: "Chỉ là. . . . . . Nếu có một ngày tôi với cậu thật chôn thân ở chỗ này, vậy thì thật rất thiệt thòi."
"Sẽ không có một ngày như vậy!"
"Cậu thật giống như so với tôi còn chắc chắn anh ta sẽ không xuống tay đối với chúng ta."
"Trong cuộc đời của chúng ta có bao nhiêu thiếu sót, cũng chỉ có một điều này, là thiếu sót Tát Khắc Tốn. Tôi nghĩ, anh ta sẽ vẫn rất vui lòng giữ lại, cho đến khi chúng ta tóc trắng rồi chết ngày đó mới thôi!"
Tư Á liền cười, trong mắt một mảnh phát sáng rạng rỡ.
"Trở về giải quyết người phụ nữ của cậu rồi hãy nói, nghe nói tính khí cô ấy gần đây hơi nhỏ một chút." Bước chân của Gia Mậu bước ra cửa gian phòng, phẩy tay về phía Tư Á: "Vị kia của tôi, tôi nghĩ tôi cũng nên hao phí một chút hơi sức đi lưu tâm rồi."
"Gia Mậu." Tư Á đứng ở chỗ cũ, ánh mắt đụng nhau với anh, thanh âm bình tĩnh lại có lực: "Vận mệnh của chúng ta, là dính líu chung với nhau. Sau này, bất kể sống chết, tôi với cậu nhất định, cột chung một chỗ, vĩnh viễn, đều là!"
Con ngươi Gia Mậu nhẹ nhàng nheo lại, ánh mắt nhìn một vòng trên mặt anh, không nói gì, lại phẩy phấy cánh tay, ngay sau đó xoay người rời đi.
Tư Á sau đó cũng ra cửa, đi về phía một phương hướng khác.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Thế nào?" Đi đến phía trước đại điện, nhìn bóng dáng kia bước nhanh mà đến, mày rậm của Tát Khắc Tốn khẽ nghiêng, nhàn nhạt mở miệng.
"Nam Tuyệt Hiêu đến đem Nam Thất Dạ mang đi." Trong con ngươi của Bỉ Lợi •Trát Tạp Tây hiện lên một mảnh ánh sáng tĩnh mịch mà lạnh lẽo, thanh âm lạnh nhạt nói: "Nhưng mà người của anh ta cũng không có rút lui."
"Vậy cậu vội cái gì?"
"Bệ hạ, chúng ta nên nên mượn cơ hội này diệt trừ Nam Tuyệt Hiêu, nếu không anh ta đối với chúng ta mà nói, sẽ là một uy hiếp."
Tát Khắc Tốn cũng là lắc đầu một cái, đáy mắt một mảnh ánh sáng tràn đầy ra: "Không vội."
Bỉ Lợi không hiểu nhìn anh.
"Biết không? Trát Tạp Tây." Hai tay của Tát Khắc Tốn vung về phía sau, thanh âm mát mẻ đạm bạc: "Chúng ta bây giờ đánh cuộc, nếu như thắng, cả đời này tôi và cậu đều là người trên người, nếu như thua, chúng ta sẽ cùng nhau xuống Địa ngục!"
Bỉ Lợi nhướng mày, thất thanh nói: "Ý của bệ hạ dạ, người bây giờ còn chưa có biện pháp có thể bình ổn vương vị?"
"Không sai, binh mã của phụ vương đã bị chúng ta thu thập dưới trướng, nhưng cậu nghĩ một chút mà xem, trong cả hoàng thành Lạp Ma, A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân hai người chiếm giữ bao nhiêu binh lực? Huống chi, coi như trong lòng Tắc Tây Lợi Á có tôi, liền cũng chưa chắc sẽ bán đứng gia tộc của cô ấy. Lại nói, Bác Đốn bên kia vẫn luôn thân thiết với gia tộc Ngõa La Luân, tôi chỉ có cậu, coi như hôm nay người của gia tộc Đạo Sâm đã có khuynh hướng theo chúng ta, chúng ta so sánh với A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân, cũng là không có phần thắng. Huống chi. . . . . . Chúng ta cũng không thể đủ xác định, người của Nam Tuyệt Hiêu, có thể hay không đến cửa thì một cước đạp lại, đem chúng ta cũng đạp vào trong Địa ngục."
Vẫn luôn không có cách nào nắm trong tay binh quyền, là tảng đá lơn trong tim hắn không cách nào bỏ xuống. Gia Mậu và Tư Á từ trước cũng nắm trong tay quá bảy phần binh lực trên tinh cầu Tra Phỉ, huống chi, bọn họ là có cùng với người của thành Đức Lan, Cổ Thành Nữu Luân và Lợi Á Đỗ Thành có liên kết hay không, cũng không ai biết. Quan trọng hơn là, vùng đất Cáp Lạp khảm mạc Lý Sa mạc biên biên giới là Gia Mậu đi thu phục,chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, binh lực đóng ở biên giới, chẳng phải là cho anh sử dụng? Lại thêm nữa, Gia Mậu ấy là một người thâm trầm làm sao, trừ trên biểu hiện của bọn họ ra có thể thấy những binh mã kia, trong truyền thuyết A Nhĩ Bá Đặc ở giữa Tây Vực có bộ tộc đội quân tinh nhuệ thần bí, còn chưa từng ra mắt. Nghe nói quân đội tinh nhuệ kia, vẫn luôn ẩn ẩn, không có bất kỳ người nào biết lai lịch của nó. Nhưng chỉ cần đưa ra bảo lưu dấu gốc của ấn triện* của gia tộc A Nhĩ Bá Đặc, bọn họ sẽ từ bốn phương tám hướng vọt tới. Đến lúc đó, đừng nói là khó giữ được hoàng thành Lạp Ma, kể cả toàn bộ thiên hạ, Gia Mậu muốn thu vào trong tay, thì có khó khăn gì? Chuyện tình Gia Mậu không đi làm, không có nghĩa là anh không làm được!
May là thường ngày trấn định như Bỉ Lợi • Trát Tạp Tây, nghe lời nói của Tát Khắc Tốn cẩn thận như vậy, trong lòng cũng không nhịn được hoảng sợ. Anh vội vã gật đầu một cái, nói: "Bệ hạ, tôi hiểu, tôi sẽ cho cấp dưới án binh bất động. Chỉ cần là địch không động, chúng ta cũng bất động. Nhưng nếu bọn họ thật có biến động nhỏ, chúng ta cũng có thể lập tức nhận được tin tức, tiến hành xử lý khẩn cấp!"
"Trát Tạp Tây, hoàng thành Lạp Ma liền giao cho cậu rồi." Lòng bàn tay của Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của Bỉ Lợi, cười nhạt, xoay người liền đi vào trong điện.
Bỉ Lợi mới xoay người, liền thấy bước chân của Gia Mậu bước đến đây. Môi mỏng của hắn nhếch lên,