Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Tác giả: Mạc Hề Trừu Phong

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134969

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/969 lượt.

hả, chỉ cần tao thích, đều có thể có..”
Đang ngồi chúi mặt vào góc tường, Diệp Khinh Chu lập tức bổ nhào qua, trong mắt lấp lánh trăng sao : “Anh, anh ơi, ở đâu ra những thứ này vậy ?”
“Bạn học tự nhét vào.”Kiều Lạc đáp nhỏ.
“Nhét …????”Diệp Khinh Chu tôn sùng triệt để, đây chính là sự chênh lệch giữa người này với người kia đó nha.
“Nhìn cái vẻ như mày thì ….”Cậu khẽ hừ một tiếng.
Diệp Khinh Chu cắn cắn môi, giương mắt nhìn Kiều Lạc, nói với vẻ tội nghiệp : “Em luôn luôn cố gắng hết sức, vì sao vẫn không làm được …”
Nếu dùng chó để phân chia từng loại người, thì Kiều Lạc chính là một loại chó cao ngạo quý giá, mà cô bé thì … đại khái là một con chó nhỏ tạp chủng không xương cốt chỉ biết vẫy đuôi chạy theo sau. Kiều Lạc luôn cao cao tại thượng, chẳng những chỉ biết tới mình mà còn kiêng ăn, kiêng ăn nhưng lại giữ thức ăn.
Đại khái là ngày học đầu tiên của học kỳ hai, thời tiết nóng dần, Diệp Khinh Chu mặc chiếc váy ngắn mới đi học, được bạn bè khen ngợi vài câu, trong lòng cô bé mừng thầm, cảm giác vui sướng cứ âm ỉ cho tới tận lúc tan học, trên đường về nhà còn không kiềm nổi khúc khích cười một mình.
Ra khỏi cổng trường, đi vào cái ngõ tắt nhỏ, cô bé vẫn còn đang cúi đầu cười trộm, thì đột nhiên có mấy bóng người xuất hiện : “A ! Con nhóc.”
Diệp Khinh Chu sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, trong cái ngõ nhỏ đã có một nữ hai nam, quần áo thì … khá kì dị, ở những năm đó, nam sinh như thế được gọi là lưu manh, còn nữ sinh được gọi là đại tỷ.[2'>
Đầu óc cô bé choáng váng, xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ mình đi lầm đường ? Vào nhầm địa bàn của bọn họ ? Cô bé hỏi với vẻ khiếp đảm : “Gọi em ạ ?”
Ai ngờ ba người kia chẳng thèm liếc cô bé lấy một cái, đại tỷ hỏi tên lưu manh bên cạnh mình : “Có phải con nhóc này không ?”
“Đúng nó rồi, ngày nào cũng thấy nó mang đồ cho bạn bè, ra tay rất hào phóng.”Tên lưu mảnh nhỏ kia nói tiếp, nghe qua khẩu khí có thể đoán là học sinh lớp lớn trong trường cô bé.
Diệp Khinh Chu chợt nhớ tới những tình tiết trong mấy vở kịch truyền hình mà mình đã xem, tên lưu manh và đại tỷ kia đều thuộc xã hội đen, đầu tiên bắt cô bé làm con tin, sau đó lấy cô bé để uy hiếp … A ! Cô bé lập tức kêu to lên : “Nhà em không có tiền đâu, nhà em rất nghèo, người nhà em cũng chẳng quan tâm tới em đâu, có bắt cóc em cũng vô ích.”
Đại tỷ kia trừng mắt nhìn nàng, Diệp Khinh Chu bị dọa tới mất mật, đứng im như phỗng, đại tỷ liền nói : “Lấy ví của mày ra đây.”
“Các anh chị muốn gì ạ ?”Diệp Khinh Chu hỏi đầy khẩn trương.
Tên lưu manh nhỏ kia liền bước lên trước, cười gian một tiếng : “Em gái, mấy anh chị đây chỉ muốn mượn em ít tiền mà thôi.”
Vốn bọn họ tưởng rằng Diệp Khinh Chu muốn phản kháng, rồi bọn họ phải uy hiếp tiếp thì mới có thể đắc thủ, thật không ngờ là Diệp Khinh Chu lập tức móc ví ra, không chỉ thế còn tìm loạn trong cặp sách : “Em nhớ trong này còn mười đồng, a .. tìm được rồi.”chỉ sợ đưa thiếu dẫu chỉ một đồng.
Đại tỷ hơi giật mình, mở ví cô bé rút ra xấp tiền màu hồng phấn, cười lạnh một tiếng : “Đây là tiền tiêu vặt một tháng của mày sao ?”
“Dạ không không không…”Diệp Khinh Chu lắc đầu lia lịa như đánh trống : “Đây chỉ tiền cuối tháng còn lại, đầu tháng em sẽ giao không thiếu lấy một đồng.”Bọn họ là ai chứ, là tổ chức bạo lực học đường á, nếu mình đắc tội với bọn họ, từ nay về sau vĩnh viễn không có lấy một ngày yên tĩnh.
“Hừm…”Một tên lưu manh nở nụ cười : “Con nhóc kia thật biết nghe lời !”Sau khi trả lại cái ví không cho Diệp Khinh Chu, ba đứa cùng nghênh ngang đi ra khỏi ngõ nhỏ, Diệp Khinh Chu thở hắt ra một hơi, tự an ủi mình, của đi thay người, của đi thay người…
Cũng không lâu lắm, Kiều Lạc đã phát hiện ra sự khác thường, trước khi lúc cha cậu cho hai đứa tiền tiêu vặt, Diệp Khinh Chu luôn nói mình còn rất nhiều, không cần nhiều như vậy, nhưng dạo gần đây cứ đưa tiền là cầm, hơn nữa không thấy cô bé mời bạn học ăn gì đó, có hôm nửa đêm trong lúc ngủ say cậu nghe thấy trong phòng có tiếng động là lạ, mở mắt ra thấy trong bóng tối, Diệp Khinh Chu đang lén lút moi tiền xu ở trong ống tiết kiệm của cô bé.
Dạo gần đây cô bé cũng rất chịu khó làm chân chạy cho cậu, không có việc gì cũng chạy tới hỏi : “Anh ơi, anh có cần em mua hộ gì không ?”
Sau khi Kiều Lạc đưa tiền cho cô bé xong, cô bé lại ra vẻ quấn quýt nói : “Tiền lẻ thừa cho em được không ?”
Tuy Kiều Lạc rất thích bắt cô bé giỡn qua giỡn lại mấy lần, nhưng lại không chịu nổi vẻ dễ thương này của cô bé, liền phẩy tay nói : “Tùy mày.”Diệp Khinh Chu lập tức nhanh chân chạy còn hơn cả thỏ.
[1'> * Cardcaptor Sakura : truyện tranh của Clamp ( mình khá thích Clamp, nhưng chưa đọc bộ này”
[2'> Nguyên văn : Thái muội






Lại một lần cung phụng sau đó, Diệp Khinh Chu vừa muốn đưa ví ra, đột nhiên ở đầu ngõ có một thanh âm quen thuộc vang lên : “A, quả nhiên mày bị trấn lột.”Diệp Khinh Chu cả kinh, quay lại nhìn về phía tiếng nói, đúng là Kiều Lạc đang vênh mặt lên đi tới.
Không riêng gì Diệp Khinh Chu, mà ng