
Tác giả: Mạc Hề Trừu Phong
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341047
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1047 lượt.
mộng, trong mộng, vẫn như ngày xưa, tay cầm một lưỡi dao sáng loáng, sau đó là tiếng khóc đứt quãng của nàng : “Cha, cha, nếu cha còn như vậy, con sẽ chết cho cha xem.”Sau đó là máu tươi tuôn ra thành vòi, phảng phất như nàng bị rơi vào một cái vực sâu thăm thẳm, hai tay quờ quạng khăp nơi, tựa hồ như muốn túm lấy cái gì đó, nhưng thủy chung vẫn vồ hụt, đến lúc nàng hoàn toàn thất vọng rồi, lại đột nhiên túm được một cái gì đó, hai tay vội vàng quơ mạnh một cái, hóa ra là nàng ôm phải một cái cột, hình trụ, ấm áp, Diệp Khinh Chu liền áp má vào cọ một cái rất thỏa mãn.
Cọ một cái ?
Cọ một cái ?
Nàng lập tức giật mình tỉnh dậy, hé một mắt, quả nhiên nàng đang dựa vào người Kiều ác ma, hay tay ôm chặt lấy anh, mặt đang dụi dụi trên ngực anh, hình như còn chảy cả nước miếng, ẩm ướt.
Diệp Khinh Chu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn trời, còn có chuyện gì khủng bố được hơn chuyện này sao ?
Diệp Khinh Chu chớp chớp mắt đáp ; “Anh ơi, anh giấu cái gì đó trong chăn đấy ? Em cố mãi mà không cầm lấy nó được.”
Diệp Khinh Chu lắc lắc đầu, cái cảm giác dọa người lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ. Kiều Lạc liếc nhìn vẻ này của nàng một cái, thoáng nở nụ cười : “Sao thế ? Biết rồi hả ?”
Diệp Khinh Chu xấu hổ lại cắn cắn môi, trời ơi, hãy để cho nàng vẫn tiếp tục chìm đắm trong hồi ức không phải thức tỉnh, bởi sự thực quá tàn khốc : “Làm sao bây giờ ?”
Cánh tay đang giữ chặt lấy eo lưng nàng của Kiều Lạc siết chặt hơn một chút, ghé sát miệng vào tai nàng, hơi thở phả vào tai nàng nóng hổi, cơ hồ như môi sắp đụng tới vành tai nàng : “Tôi tự giải quyết, hay là cô giúp tôi giải quyết. ???”
“Ực…”Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, nước mắt ròng ròng, hai tay xoắn vào nhau : “Anh … cái đó… kệ nó đi được không ?”
Tuy Kiều Lạc thường xuyên chọc ghẹo nàng, nhưng cũng không quá đà, chỉ điểm tới là dừng, anh xoay người ngáp một cái, nhìn qua có vẻ muốn tiếp tục ngủ, Diệp Khinh Chu bỗng kéo lấy áo ngủ của anh, khẽ nói : “Bệnh viện… bệnh viện chỗ anh có một bệnh nhân tên là Mai Oánh Oánh hay không ?”Bệnh viện lớn như vậy, tùy tiện hỏi thăm một bệnh nhân có vẻ cũng khá kỳ quặc, biết vậy nhưng nàng vẫn hỏi, mặc dù cũng không mong chờ Kiều Lạc sẽ có đáp án.
Ai ngờ anh ta xoay người lại “A”một tiếng, sau đó đáp : “Chính là cái bệnh nhân đầy phiền toái mới chuyển tới đó.”
“Thật sao ?”Diệp Khinh Chu kinh hãi, hóa ra thế giới nhỏ như vậy ! Nhỏ tới mức hai kẻ lòng dạ hiểm độc xấu bụng tới mức không ai có thể xấu bằng có thể tụ lại cùng một chỗ, nhớ lại dáng vẻ bận rộn mấy hôm nay của Kiều Lạc, nàng không kiềm được thoáng nở một nụ cười, trên đời này còn chuyện gì sung sướng hơn là coi hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau sao ?
Nhìn vẻ cười trộm của nàng, Kiều Lạc không chút khách khí nói : “Cô biết cô ta sao ?”
Ánh mắt của anh giống như một lưỡi dao cắt thẳng vào sau lưng Diệp Khinh Chu, phảng phất như đang hoài nghi Diệp Khinh Chu đang có quỷ kế gì .
Diệp Khinh Chu vội vàng giấu nụ cười, đáp một cách thật thà : “Không có gì ạ, cô ấy là em họ của tổng giám đốc ạ…”Vừa nói vừa tiếp tục chúi đầu vào trong chăn, vừa cắn ngón tay vừa khúc khích cười.
Có điều trên đời này mọi thứ đều giống như Diệp Khinh Chu từng nghĩ, rằng, mọi thứ đều thật cân bằng, ngày hôm qua nàng còn cười nhạo hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau, ngày hôm nay tất nhiên sẽ gặp phải cái cảnh hai kẻ xấu bụng cùng hợp lại bắt nạt nàng.
Chuyện là như vậy, sau khi cơm trưa nghỉ ngơi xong xuôi, Ôn Nhược Hà đột nhiên lại gần vỗ vai nàng một cái : “Khinh Chu, hôm qua tôi tới gặp em họ tôi, cô ấy còn nhắc tới cô.”Anh chỉ nói đơn giản một câu như thế, sau đó bước vào phòng làm việc của mình, mà Diệp Khinh Chu đang muốn chợp mắt đã bị dọa tới mức không kịp bối rối.
Mai, … Mai ác ma nhắc tới mình với tổng giám đốc.
Cô ấy … Cô ấy sẽ nói cái gì ? Cô ấy có khả năng sẽ nói tới cái gì đây ?
Diệp Khinh Chu có cảm giác như trái tim nàng bị một cái gì đó đập mạnh vào, trước mắt một màu đen tối. Nàng mới trộm mừng, lại quên mất rằng Mai Oánh Oánh là em họ của Ôn Nhược Hà, người ta là anh em một nhà kìa. Nếu cô ta thủ thỉ gì đó với Ôn Nhược Hà …nhớ lại thái độ vừa nãy của giám đốc cũng có vẻ rất quỷ dị, chẳng lẽ cô ta đã nói năng gì đó sao ?”
Âu Dương vừa đi WC về, thấy nàng giống như linh hồn thoát xác, sợ tới mức vội vàng túm lấy vai nàng lắc mạnh mấy cái : “Tiểu Chu, cậu không sao chứ ?”
“Âu Dương “Diệp Khinh Chu giương đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng : “Hết giờ làm việc cậu cùng tới bệnh viện với mình được không ?”
Âu Dương thực không đành lòng nhìn người nào đó nước mắt nước mũi giàn dụa : “Được được được…”
Lúc tới bệnh viện, cả Diệp Khinh Chu và Âu Dương đều tay xách nách mang, Âu Dương chẹp chẹp miệng : “Trời ạ, cho con ranh kia ăn lắm thứ tốt như vậy, không sợ làm nó chết mất sao ?”
“Cô ta chính là em họ của Tổng Giám đốc kìa. Cậu nói hôm đó Tổng Giám đốc nghe điện thoại, vì sao phải nói cho mình biết ? Rõ ràng là ám chỉ với mình…”Diệp Khinh Chu thở dài mệt mỏi : “Tổng giám đốc cũng không ra mặt thu quà biếu, đúng là thông minh thật. Mình lại k