Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Mạc Oanh

Ngày cập nhật: 04:32 22/12/2015

Lượt xem: 1342969

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2969 lượt.

ó một khoảng trống lớn, nhìn dưới chân, đá vụn tán loạn, trên mặt đất còn nhìn thấy vết máu đỏ lòm.
“Người đó như thế nào?” An Nhiên hỏi. Trên mặt đất có nhiều máu chảy như vậy, nhìn cũng khiến người ta sợ hãi.
Hoàng Đức Trung lắc đầu, thở dài nói: “không tốt, bệnh viện vừa gọi điện thoại, chưa cấp cứu xong, mới vào phòng giải phẫu trước.”
An Nhiên ngẩn ra, trong ngực có một loại cảm giác đau đớn khó tả.
“Là bản thiết kế có vấn đề?” An Nhiên hỏi, bản thiết kế khu vực vườn hoa này là do một tay cô thiết kế, từng bản, từng khâu cô đều tính toán tỉ mỉ, theo lý mà nói hẳn phải không có vấn đề gì mới đúng.
“Nguyên nhân sự cố chúng ta đang điều tra.” Hoàng Đức Hưng nói, xoay người, “đi thôi, trước khi nguyên nhân sự cố được điều tra rõ ràng thì phải tạm dừng toàn bộ thi công.” Nói xong, không nhìn lại An Nhiên, quay đầu đi thẳng.
Một mình An Nhiên ở lại công trường một hồi lâu, cuối cùng khi mặt trời ngả về phía tây, chân trời từ từ chìm vào bóng tối, An Nhiên mới xoay người rời khỏi công trường.
Đi một mình trên đường, không có mục đích, không có phương hướng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa nhìn, tầng cao bị đổ nát, đá vỡ vụn trên đất cùng với vết máu loang lổ.
Một mình An Nhiên đứng trên đường quốc lộ, cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thiết kế mình vẽ sẽ làm người bị thương.
Điện thoại di động trong túi điên cuồng vang lên, An Nhiên không để ý đến, còn đối phương dường như rất kiên nhẫn, gọi một lần lại một lần, khi di động vang lên lần thứ ba, rốt cuộc An Nhiên cầm lấy nhấn nút nghe.
“Ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại vẫn là thanh âm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chẳng qua lần này giọng nói có chút nóng nảy.
“Bên ngoài.” An Nhiên chậm rãi trả lời.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Dịch Thừa nhạy cảm hỏi.
An Nhiên không nói gì, sững sờ nhìn về phía trước, ánh đèn lấp lánh, Giang thành vào ban đêm càng mỹ lệ hơn so với ban ngày.
Thấy cô không đáp, Tô Dịch Thừa lại nói: “nói cho anh biết địa chỉ, bây giờ em đang ở đâu.”
An Nhiên nhìn đường phố một chút, cuối cùng nói cho anh địa chỉ.
Tô Dịch Thừa lái xe tới đây đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi, lúc này anh trông có chút nhếch nhác, đầu tóc vốn chỉnh tề lúc này có phần lộn xộn, sắc mặt cũng lộ ra chút mệt mỏi, chỉ có cặp mắt kia vẫn thâm thúy hữu thần như cũ.
“An Nhiên?” Tô Dịch Thừa nhẹ giọng gọi.
An Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn anh, đứng lên, đáp: “ừ, anh đến rồi.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, kéo cô lên xe, quan tâm tự tay thắt dây an toàn cho cô.
An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thần, không có tiêu cự.
“Có chuyện gì xảy ra?” Tô Dịch Thừa có phần lo lắng hỏi, thấy cô có cái gì không đúng.
Im lặng một lúc lâu, đang lúc Tô Dịch Thừa cho là cô không muốn mở miệng, cô nói: “xế chiều nay ở công trường, một khối bê tông trên sân thượng tầng ba đột nhiên rơi xuống, đè chết người rồi.”
“Là bản thiết kế có vấn đề?” Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên lắc đầu, nói: “không biết.”
Tô Dịch Thừa không hỏi nhiều nữa, trực tiếp khởi động xe đi, anh chưa nói đi đâu, An Nhiên cũng không hỏi.






Mì rưới sốt cà chua
Xe chậm rãi tiến vào một tiểu khu sa hoa, cuối cùng dừng lại ở bãi đỗ xe tiểu khu, Tô Dịch Thừa tắt máy xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa cho cô.
Lúc này An Nhiên mới trở lại bình thường, nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “đây là đâu?”
Tô Dịch Thừa cười cười, lấy cặp công văn ở chỗ ghế ngồi phía sau, sau đó nắm tay cô đi về phía cửa.
“Là muốn đi đâu?” Không nhận được lời đáp, An Nhiên lại hỏi.
“Ăn đồ nóng gì đó.” An Nhiên nói, gương mặt bất giác nóng lên, phiếm hồng.
Tô Dịch Thừa bật cười nhìn cô, chỉ nói: “anh không ở nhà một ngày.”
An Nhiên trầm mặc một lát, hỏi: “trong nhà có mì không?” Tô Dịch Thừa gật đầu, nói: “có.”
“Vậy tôi đi nấu chút mì cho anh?” An Nhiên nhìn anh, giọng điệu hỏi ý kiến anh.
“Được.” Tô Dịch Thừa sảng khoái đồng ý, trên mặt vô cùng vui vẻ.
An Nhiên nhìn anh, hơi nghiêm mặt, đi về phía phòng bếp. Đến nhà bếp nhìn những nồi niêu, bát đũa, bồn rửa kia mới ý thức được đây không phải nhà cô, cô cũng không biết mì ở đâu, có chút bất đắc dĩ quay đầu, lại nhìn thấy anh đã vào phòng bếp không biết từ khi nào, đang ngồi trước bàn ăn, chống tay, mỉm cười nhìn cô.
“Cái kia, mì ở đâu?” An Nhiên có phần xấu hổ hỏi.
“Trên tủ bát, bên trái.” Tô Dịch Thừa hào phóng nói, trên mặt vẫn cười, tâm tình rất vui vẻ.
An Nhiên gật đầu, lấy mì từ trong tủ bát ra, cho nước vào nồi, đợi đun nóng, trong lúc này, An Nhiên lại xoay người mở tủ lạnh ra, chỉ thấy trong tủ lạnh to như thế mà chỉ có mấy quả cà chua và trứng gà, ngoài ra chỉ còn lon bia và đồ uống.
An Nhiên lấy cà chua và trứng gà, rửa sạch cà chua cắt lát, sau đó đập trứng gà, rồi bật bếp, cho vào nồi xào lên.
Tô Dịch Thừa mỉm cười nhìn tất cả động tác của cô, nhìn bộ dạng cô thật sự chuyên tâm, trong lòng có một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời, cảm giác này thậm chí có chút ít xa lạ.
Lúc này, điện thoại để trên bàn trà vang