
Tác giả: Nhược Thiện Khê
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341076
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1076 lượt.
ấy khỏi bệnh rồi sẽ về thôi."
Sợ lây bệnh truyền nhiễm? Cuối cùng thì A Hoa và Diêm Tiểu Đóa cũng vẫn cùng một giuộc. Dù anh cho A Hoa vay tiền, nhưng rõ ràng anh ta vẫn về phe Diêm Tiểu Đóa. Cố Nặc Nhất cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, công việc đã bận rộn quá rồi, anh không muốn chuốc thêm phiền não nữa.
Những buổi tuyên truyền liên tiếp sau đó, anh phải đi khắp nơi, bất giác đã
qua một tháng rồi. Mỗi ngày A Hoa đều gọi điện kể lể bênh vực Diêm Tiểu
Đóa, nhưng Cố Nặc Nhất cũng chỉ nghe cho có mà thôi. Người trong đoàn làm phim bận từ sáng tới tối, đến hôm đó mới coi như rảnh ra được một chút, mọi người bèn tụ tập cùng nhau đi bar xả hơi. Cố Nặc Nhất cực ghét vào bar, anh đối phó hai tiếng đồng hồ cho xong rồi thoát khỏi cái chốn đèn xanh đèn đỏ hơi rượu nồng nặc đó. Không ngờ chính ngay lúc này anh lại tình cờ gặp Vi An. Đã lâu lắm rồi Vi An không xuất hiện ở công ty Kinh Kỷ, xem ra cô nàng sống vẫn ổn lắm.
Vi An giờ đã hoàn toàn vứt bỏ hình tượng trong sáng trước giới truyền thông, cô nàng váy ngắn trễ ngực ôm sát vòng eo rắn nước đi lướt qua người anh, trên người tỏa ra mùi nước hoa hỗn hợp nồng nặc: "Đây chẳng phải là anh Tiểu Nhất hay sao? Dạo này anh bận gì thế? Vẫn còn đang tìm Diêm Tiểu Đóa hả? Hí hí, sao anh cứ phải tìm cái con bé chẳng ra gì đó thế nhỉ!" Cô nàng vừa nói câu được câu chăng với Cố Nặc Nhất, vừa lúc lắc chùm chìa khóa chiếc B MW.
Vi An luôn cảm thấy Phi Thiên Entertainment không trọng dụng cô ta, trong lòng chất chồng oán hận. Gần đây cô ta được một đại gia nâng đỡ nên đang đàm phán chấm dứt hợp đồng với Phi Thiên Entertainment. Cố Nặc Nhất thấy bộ dạng cô ta như vậy không khỏi khinh thường: "Vẫn đang theo cái lão già 60
tuổi ấy à?"
Vi An vừa nghe thấy liền đùng đùng nổi giận: "Ông ấy ngoài tuổi tác hơi lớn một chút thì cái gì cũng hơn anh! Đừng tưởng tôi vẫn còn thích anh nhé! Vị hôn phu của tôi đã nói rồi, sang năm sẽ đầu tư quay phim điện ảnh, cho tôi
làm nữ chính."
Những lời này dọa người ngoài còn được, chứ Cố Nặc Nhất thì hiểu rất rõ, lão già sáu mươi kia có vợ già có con cái cháu chắt, sao có thể cưới Vi An được? Cô ả chỉ là không muốn mất giá trước mặt anh nên mới cố tình nói vậy thôi. Anh nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi, muốn về khách sạn nghỉ rồi.
Thái độ không thèm để ý chẳng buồn bận tâm của anh làm Vi An điên tiết: "Cố Nặc Nhất, đây chính là cái giá của việc không yêu tôi đấy anh thấy chưa! Giờ anh không hạnh phúc phải không? Anh có biết là trong lòng tôi thấy sung
sướng thế nào không!"
Xét cho cùng, cuộc sống của Vi An cũng là một bi kịch đáng thương, để leo
lên vị trí cao hơn liền bò lên giường của người khác. Cố Nặc Nhất liếc nhìn chiếc BMW của Vi An, lạnh nhạt nói: "Hạnh phúc không phải để khoe khoang cho người khác xem, cho nên tôi có hạnh phúc hay không cô sẽ chẳng bao giờ
biết được đâu."
Về đến khách sạn, Cố Nặc Nhất tắm rửa sạch sẽ. Thực ra anh đâu có bình thản như vẻ bề ngoài. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt. Diêm Tiểu Đóa đáng chết, hôm nay anh bị cười nhạo thế này cũng là hậu quả do cô gây ra cả. Trừ điện thoại của A Hoa ra, hai ngày trước Diêm Tiểu Đóa cũng bắt đầu liên lạc với anh. Cố Nặc Nhất hẹp hòi cho số điện thoại của cô vào danh sách đen, không muốn nhận điện thoại cũng không thèm trả lời tin nhắn của cô. Hạnh phúc không những không thể thêu dệt khoe khoang mà còn là chuyện riêng của hai người mà thôi, thiếu một người thì không còn hạnh phúc nữa rồi. Một năm rồi, anh lao tâm khổ tứ đi tìm cô, nhưng Diêm Tiểu Đóa không hề động lòng. Giờ cô muốn cứu vãn anh lại lười không muốn hợp tác.
Cố Nặc Nhất không ngủ được, anh chong đèn nằm thao thức cho đến khi trời sáng. Đầu cứ ê ẩm đau. Một năm qua tuy không quá vất vả, nhưng do mất ngủ thường xuyên nên bệnh đau nửa đầu của Cố Nặc Nhất lại tái phát. Buổi họp báo hôm nay đến tối mới bắt đầu, anh uống một viên thuốc an thần, vừa định tắt đèn đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Âm thanh không to lắm, nhưng cứ liên tục không ngừng, tới mức khiến đầu Cố Nặc Nhất ong ong. Thuốc an thần đã dần phát huy tác dụng, nhưng anh vẫn giãy giụa cố đứng dậy mở cửa.
Vốn tưởng là nhân viên phục vụ thiếu hiểu biết nào, Cố Nặc Nhất đang sắp nổi cơn thì phát hiện ra người đến là Diêm Tiểu Đóa. Cô đeo khẩu trang màu đen đứng ngoài cửa, bởi vì quá gầy nên thân thể cứ lay lắt trong tấm áo lông vũ. Cố Nặc Nhất cứ tưởng mình đang bị ảo giác, anh lắc lắc đầu mấy lần, trước mắt thực sự chính là cô.
Cố Nặc Nhất không ngờ cô sẽ đến, anh cười lạnh: "Bệnh truyền nhiễm của em khỏi rồi hả? Chịu gặp anh rồi à? Nhưng tốt nhất là em đừng có lại gần anh,
anh sợ lây bệnh lắm."
Anh toan đóng cửa thì Diêm Tiểu Đóa đã chặn trước. Cô kéo khẩu trang màu đen to uỵch trên mặt xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh, tặng cho Cố Nặc
Nhất một nụ cười: "Anh có còn cần em nữa không?"
Không cần giải thích thêm nhiều nữa, chỉ còn câu hỏi bất ngờ đột ngột bật ra. Cố Nặc Nhất nhìn Diêm Tiểu Đóa trước mắt mình, một năm qua, ánh mắt cô bớt đi một chút âu lo hư ảo, nhiều t