XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341087

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1087 lượt.

i đang trừng phạt tôi. Nửa năm sau khi Hà Phi mất, tôi không những mất mẹ mà sự nghiệp cũng rơi xuống đáy vực. Cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không có khởi sắc gì." Khi một con thiên nga không thể bay được trên bầu trời rực rỡ kia, thì chẳng khác nào vịt hoang dưới mặt đất cả. Diêm Tiểu Đóa tin vào vận mệnh, đến nỗi chuyện mình trở nên xấu xí cũng do sự rời xa của Hà Phi: "Anh nói rằng tôi ham hư vinh cũng được, nói tôi yêu những thứ phù phiếm mờ mịt cũng được. Tôi liều mình dốc sức làm việc trong giới này lâu như vậy mà vẫn không chịu từ bỏ, lẽ nào tôi lại không tự hiểu mình sao? Ngày trước tôi có mẹ ở bên, thế nên mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, nhưng khi mẹ thực sự rời đi rồi tôi mới hiểu rằng không dễ dàng như vậy. Tôi không hợp với giới giải trí này, nhưng vẫn cứ kiên trì sống chết với nó. Vì Hà Phi từng nói với tôi rằng, khi người mất đi sẽ biến thành những vì sao trên trời. Cậu ấy nói cậu ấy rất sợ bóng tối, vì thế muốn tôi đứng ở nơi sáng
nhất, như vậy khi nhìn thấy tôi sẽ không sợ nữa."
Diêm Tiểu Đóa nói đến đây liền bật khóc, những giọt nước mắt rơi xuống gò má. Cô khuỵu gối quỳ trước Hà Trục: "Tôi không dám cầu xin sự tha thứ của anh, người như tôi phải bị xuống địa ngục mới đúng. Nhưng tôi xin anh, xin anh để tôi hoàn thành buổi liveshow này. Tôi phải đứng dưới ánh đèn sân khấu để hát cho Hà Phi nghe, đó là điều tôi đã hứa với cậu ấy. Sau đó, anh
muốn xử lý tôi thế nào cũng được."
Hà Trục không đồng ý, sự thương cảm của anh sớm đã chết rồi. Hồi còn là một thiếu niên anh cũng từng cười nhạo Hà Phi, một thanh niên mười lăm tuổi mà cứ yểu điệu như một cô gái vậy, hơn nữa lại sợ bóng tối không dám ngủ một mình. Hà Phi hay ôm chăn chui vào phòng anh, sau đó làm điệu bộ đáng
thương nói với anh rằng: "Anh, em muốn ngủ cùng anh."
Lúc đó Hà Trục mười tám tuổi rồi, anh rất ghét đứa em trai luôn nghe lời lấy lòng khiến bố mẹ quý mến này. Anh vốn tưởng rằng không bao giờ vứt được chiếc kẹo dính chặt này đi, nhưng Hà Phi lại đi thích Diêm Tiểu Đóa, khi nghe những bài hát của cô liền ngủ ngon lành mà không quấy rối anh nữa, ban đầu Hà Trục không quen lắm. Trái tim trai trẻ ngày một điên cuồng, nhưng anh không quan tâm. Mãi tới lúc em trai rời xa khỏi cõi đời, Hà Trục mới hiểu Hà Phi thần tượng một cách cố chấp.






Một Diêm Tiểu Đóa đang quỳ trước mặt anh giống hệt thường ngày, hèn
mọn không một chút tôn nghiêm. Nhìn cô lúc này, anh thấy thật buồn bực. Nếu bảy tám năm về trước cô như thế này, thì em trai của anh đã không phải chết. Khi nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn, chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Hà Trục nhận ra ánh mắt cô hơi khác thường, và chưa kịp phản ứng gì, thì anh đã bị ngã trên đất, đầu đau dữ dội, cạnh người toàn mùi máu tươi. Hà Trục lắc lắc cái đầu bị đánh, khi chưa hoàn toàn tỉnh lại thì bị đánh thêm mấy nhát nữa.
Cùng với cú đấm vào đầu, là giọng nói Hà Trục hết đỗi quen thuộc: "Tôi đã nói rồi, đừng để tôi phát hiện ra âm mưu của anh, thì ra anh đúng là kẻ lập ra
mưu đồ trả thù."
Diêm Tiểu Đóa chưa từng nghĩ rằng Cố Nặc Nhất sẽ đuổi theo, lúc này anh phải đang ở Nhật mới đúng. Thấy Hà Trục bị đánh, Diêm Tiểu Đóa chạy xông lên chắn trước Hà Trục, nhưng không may bị Cố Nặc Nhất đá vào eo, eo cô vốn đã đau đớn giờ còn đau đớn gấp bội.
Cố Nặc Nhất kéo Diêm Tiểu Đóa dậy, đẩy cô ra phía sau mình: "Có gì đáng
cười, tôi nghĩ anh đang ghen thì đúng hơn."
Nghe Cố Nặc Nhất nói vậy, Hà Trục càng cười điên cuồng hơn: "Ghen? Sao
tao lại phải ghen?"
"Anh còn cần tôi phải nói ra nữa sao? Trực giác của tôi chính xác lắm."
Hà Trục lảo đảo đứng dậy: "Diêm Tiểu Đóa, cô muốn tôi tha thứ cho
không? Vậy để tôi đánh cậu ta năm cú, chúng ta về sau không ai nợ ai nữa."
Cô ngẩn người ra, sự thay đổi bất thình lình làm cô không kịp trở tay:
"Sao... anh nói sao cơ?"






Gột sạch đau thương bên nhau lần nữa
Một năm sau.
Ngày 20 tháng 11 năm 2010, tuyết rơi nhè nhẹ. Khi hoàng hôn buông
xuống, những bông tuyết đã ngừng chao liệng. Dấu chân nườm nượp đã phủ
hàng hàng lối lối trên tấm thảm đỏ trải trước rạp chiếu phim. Hôm nay là buổi
chiếu ra mắt bộ phim "Chuyện cũ thời dân quốc", trong phòng chiếu không lớn lắm, các nhân vật trong giới diễn viên đã tề tựu đông đủ. Tác phẩm điện ảnh sẽ được công chiếu vào tháng 12 này có mức đầu tư lên tới hơn năm trăm triệu nên để đảm bảo doanh thu phòng vé, công tác tuyên truyền quảng cáo trên toàn quốc cực kỳ rầm rộ, và Bắc Kinh chính là điểm đến đầu tiên.
Cố Nặc Nhất thảy chiếc cà vạt vào tay Vi Vi: "Còn chẳng phải là chuyện tốt
do mẹ làm ra hay sao. Mẹ đưa hợp đồng cho cô ấy làm gì, để giờ cô ấy chạy
trốn khắp thế giới, con muốn bắt về cũng không bắt nổi!"
Vi Vi cứng họng nhìn Cố Nặc Nhất khởi động xe rồi lái đi, lúc này Nhược Lan
cũng đuổi ra đến nơi: "Chị Vi Vi, cứ để cho cậu ấy đi đi."
Trong lòng Vi Vi có chút bức bối: "Con trai mình rứt ruột đẻ ra cũng không dạy đượ