pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341089

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1089 lượt.

quanh quẩn giữa không trung. Giống cảnh lần đầu tiên khi cô gặp anh. Thay cho bộ vest trang trọng và chiếc kính gọng vàng, Hà Trục chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường và quần bò rách. Quay lưng với Tiểu Đóa, anh đang chuyên tâm vẽ, nghe thấy
tiếng bước chân của cô anh liền nói: "Lại đây."
Diêm Tiểu Đóa chỉ "ừm" một tiếng. Cô nhìn mọi vật xung quanh, những bức tranh được dán kĩ đặt ngổn ngang trong phòng, nhưng đều bị che một lớp vải trắng bên ngoài. Một cơn gió làm tốc miếng vải trắng lên, đằng sau những bức tranh đó ẩn chứa một điều làm cô kinh ngạc hết đỗi - đều là vẽ hình cô, phong cách vẽ cũng không giống của Hà Trục lắm, nét vẽ có chút gì đó còn non nớt. Diêm Tiểu Đóa kéo tấm vải trắng ra, những bức phác họa hiện ra trước mắt cô, một cô bé hơn mười tuổi vẫn tết tốc đuôi ngựa, khóe miệng khẽ nhếch, toát ra vẻ tinh nghịch.
Cô chậm rãi mở nốt những bức đã được dán kĩ, tất cả đều là cô. Nhìn thời gian viết trên giấy, đã cách đây tám chín năm rồi.
"Diêm Tiểu Đóa, mau tới đây chiêm ngưỡng tác phẩm mới của tôi này."
Ánh mắt cô hướng về phía Hà Trục, lần này là tranh sơn dầu. Diêm Tiểu
Đóa tưởng tranh sơn dầu là tranh khá trìu tượng thô cứng, nhưng không ngờ cũng có những nét bút tinh tế đến vậy. Hà Trục thích Diêm Tiểu Đóa làm mẫu cho mình, anh vẽ bức ảnh cô chụp trên trang bìa của album mới, vô cùng gợi cảm.
"Đại minh tinh, mau lấy bút ký đi, đây sẽ là lần cuối cùng đấy."
Chiếc bút được đưa đến tay cô, trên cán bút vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hà
Trục. Cô ký tên vào chỗ anh chỉ định, rồi cô không thể không hỏi anh: "Tối nay
anh sẽ đi sao? Sao tôi không biết gì hết, anh cũng bán hết cổ phần trong Phi
Thiên Entertainment rồi đúng không?"
Hà Trục chỉ "ừm" một tiếng, sau đó mê muội nhìn bức tranh: "Đây là bức
thứ mười lăm rồi, muốn biết điều bất ngờ tôi dành tặng cô là gì không?"
Diêm Tiểu Đóa lắc đầu một cách mê muội. Đôi mắt anh bắt đầu ảm đạm lại: "Lúc diễn ra buổi liveshow, tôi sẽ có phần quà lớn dành tặng cô." Anh tháo bức tranh từ trên giá vẽ xuống, rồi lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo ra. Anh trượt tay một cái, nắp liền mở ra trong tiếng kêu tách tách, ngọn lửa xanh nhạt liền lẳng lặng phụt lên, những bức tranh cứ thế bị thiêu dụi trước mặt Diêm Tiểu Đóa.
Cô càng nhìn càng thấy mơ hồ khó hiểu: "Rốt cuộc anh định làm gì?"
Hà Trục không trả lời, cho tới lúc ngọn lửa biến mất. Anh cẩn thận từng
chút một bỏ tro tàn vào chiếc bình rỗng bên cửa sổ, tro tàn màu xám rơi xuống đáy bình nhỏ nhìn xuyên thấu được, không một tiếng động.
Một dự cảm không lành ùa đến ngự trị trong lòng cô, cô lùi về sau vài bước, đứng bên ngoài ánh nắng nhìn những hành động kỳ quái của Hà Trục. Cô lơ đãng liếc mắt, thì nhìn thấy một thứ làm cô kinh hoàng. Diêm Tiểu Đóa hốt hoảng, dựa vào tường mới đứng vững được. Trên những bức vẽ của bảy tám
năm về trước, cái tên làm cả đời cô không thể quên nổi!
Cô còn chưa kịp định thần, thì Hà Trục đã kéo cô ra khỏi phòng: "Diêm Tiểu
Đóa, tôi dẫn cô đến một nơi."
Diêm Tiểu Đóa liều mạng giãy giụa muốn thoát ra, nhưng chẳng ích gì: "Rốt
cuộc anh là ai?"
Hà Trục không thèm đếm xỉa đến cô, cứ thế lôi xềnh xệch cô xuống dưới lầu, đặt cô lên xe máy. Hà Trục quên không mang theo mũ bảo hiểm. Trong tiếng gầm rú, chiếc xe lao đi như bay. Lúc này gió rất mạnh, Diêm Tiểu Đóa không mở mắt ra được. Hà Trục phóng rất nhanh, cô chỉ biết ôm chặt lấy eo anh. Tóc anh bay loạn xạ đập thẳng vào má cô tựa như bị dao cứa.
Diêm Tiểu Đóa quên cả giãy giụa, cũng quên cả phản kháng. Chiếc Harley
phóng vào sâu trong núi, những ký ức bị đóng chặt bỗng trào ra như nước lũ:
"Dừng dừng lại, tôi phải trở về rồi!"
Nhưng tất cả đều đã muộn, chiếc Harley điên cuồng cuối cùng cũng dừng lại. Cảnh tượng trong núi sâu vẫn giống y vài năm trước, Diêm Tiểu Đóa chỉ nhắm chặt mắt và cúi đầu xuống, toàn thân run rẩy.
"Diêm Tiểu Đóa, nhìn kìa, bên trên kia có quả chín đỏ mọng, mình ra đó hái
nhé?"
Cuối cùng cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình: "Đủ rồi! Tôi xin
anh hãy tha cho tôi được không?"
Chân cô mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy của cô cũng không nhận lại sự đồng tình của Hà Trục. Hà Trục vác cô trên vai rồi bước nhanh lên núi, Diêm Tiểu Đóa càng giãy giụa bao nhiêu, thì anh càng bước nhanh bấy nhiêu. Sau hơn mười phút, cuối cùng anh cũng leo lên được đỉnh núi. Diêm Tiểu Đóa bị anh vứt xuống khoảng đất trống, cô bị một vật cứng đập vào phần thắt lưng, toàn thân đau nhức. Cô bóp bóp eo rồi lồm cồm bò dậy, mới nhìn rõ, hóa ra vật cứng đó là tấm bia mộ. Tiểu Đóa lùi người về phía
sau, cách xa một đoạn mới nhìn rõ tên trên tấm bia đó: "Mộ của Hà Phi"
Thời khắc khi đặt chân vào rừng rậm kia, cô liền cảm nhận được sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra. Nhưng cô không thể quay lại được. Cô cứ
tưởng rằng tất cả mọi chuyện đã kết thúc, nhưng ác báo vẫn đến với cô.
Hà Trục khom người, dùng tay đào một cái hố, đem chiếc lọ thủy tinh đựng tro tàn kia chôn xuống, rồi phủ một lớp đất lên trên: "Em trai tôi luôn là đứa n