
Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341829
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1829 lượt.
thu nhận đồ đệ, cơ hội ngàn năm có một! Cậu mau giúp bọn mình đi!"
Tiểu Đậu Tử: “Đúng vậy Tế Nguyệt, coi như cậu giúp bọn mình, lấy Phong Diệp đi, người ta rất tốt mà!”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, cậu mà không đồng ý lấy Phong Diệp thì đúng là không biết nghĩ! Phân tốt không nên để chảy sang ruộng nhà người khác!”
Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng có chút rối loạn, không còn tâm trạng để làm nhiệm vụ, chỉ đáp gọn một câu: “Nói sau đi!” rồi rời mạng.
Măng Mọc Sau Mưa: “Có vẻ cái tên Bạch gì đó ảnh hưởng rất lớn tới Tế Nguyệt”.
Tiểu Đậu Tử: “Không phải Tế Nguyệt thích hắn ta đấy chứ?”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Có cần phải tiếp tục giết nữa không?”
Măng Mọc Sau Mưa: “Giết! Vì sư phụ!”
Tuyệt đối không thể để cái tên Lộ Tùng Kim Dạ Bạch rời khỏi Tân Thủ Thôn! Tuyệt đối không thể để hắn ta trở thành chướng ngại vật cản trở Phong Diệp Vô Nhai!
Nhìn thấy hình ảnh Tế Nguyệt Thanh Thanh mờ đi, sắc mặt Tề Hạo bất thường u ám. Dù động cơ không được trong sáng lắm... và anh cũng không thật sự muốn kết hôn, anh chỉ biết, nếu làm vậy cô sẽ rất tức giận, mà sự tức giận của cô lại là niềm vui của anh. Nhưng rốt cuộc sau cùng cô lại từ chối anh vì một người đàn ông khác. Thật đáng ghét!
Giỏi lắm! Kỷ Hiểu Nguyệt!! Cô dám giẫm chân lên giới hạn của tôi cơ đấy!
Nhiếp Phong lặng lẽ rút lui. Anh không nhìn thấy gì hết, tuyệt đối không nhìn thấy gì hết!
Anh chưa từng thấy Tổng giám đốc Tề đẹp trai, phong lưu, ai gặp cũng yêu mà cầu hôn lại thất bại bao giờ, đã vậy lại còn bị đá "trước toàn thế giới"! Anh thật sự không nhìn thấy gì hết, cả thế giới có thể làm chứng!
Hiểu Nguyệt! Các cậu đang sống chung sao?
Sáng hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt đến công ty thật sớm để nghiệm thu kết quả công việc đêm qua. Hoa Hồ Điệp vừa đi vừa hắt hơi phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt đáng ghét! Đêm qua, anh chàng sợ Kỷ Hiểu Nguyệt không vui nên có lòng tốt mua đồ ăn khuya và rượu đến an ủi vì anh chàng biết, mỗi khi tâm trạng không vui, Hiểu Nguyệt đều uống rượu mặc dù tửu lượng của cô nàng kém không còn gì để nói.
Kết quả, hai kẻ không uống rượu giỏi mà cũng chẳng biết uống rượu, say tuý luý, nằm ngả nghiêng trên sô pha. Giận nhất là, Kỷ Hiểu Nguyệt thừa dịp Hoa Hồ Điệp ngủ say, không chút lương tâm đá anh chàng ngã xuống sàn nhà.
Ôi, cái sàn nhà lạnh như băng ấy... Kết quả, Hoa Hồ Điệp bị cảm! Thế mới nói, người có lòng tốt chưa chắc đã được báo đáp!
Bực mình quá!
"Này, cậu không sao chứ?" Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Hoa Hồ Điệp hắt hơi liên tục, trong lòng có chút áy náy.
"Cậu nói thử xem! Có ai vô lương tâm như cậu không, đá mình xuống sàn nhà! Cậu..." Hoa Hồ Điệp chưa chỉ trích xong đã hắt hơi thêm cái nữa.
"Được rồi, được rồi, lát nữa mình đưa cậu đi gặp bác sĩ". Kỷ Hiểu Nguyệt vỗ lưng Hoa Hồ Điệp an ủi.
Tiểu Mai vừa đến văn phòng, trợn mắt khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Hả? Hả? Hả? Đá xuống sàn nhà? Vậy trước đó ngủ ở đâu?
Thời tiết mấy hôm nay rất nóng, vậy mà Hoa Hồ Điệp không thay đồ cũ mà vẫn mặc bộ đồ quần áo ngày hôm qua!
Tin "hot"! Đúng là tin "siêu hot"!
"Hiểu Nguyệt! Các cậu đang sống chung sao?" Tiểu Mai kinh hoàng kêu lên.
Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng giật mình quay lại.
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn đã quen với những lời ong tiếng ve nới công sở, liền bình tĩnh nhún vai, tỏ vẻ không muốn giải thích.
Nhưng Hoa Hồ Điệp lại căng thẳng đến mức suýt nhảy dựng lên. Bởi anh chàng vừa nhìn thấy một bóng người cao lớn đang từ thang máy bước ra.
Ôi! Tổng giám đốc! Hôm nay Tổng giám đốc đi làm sớm thật đấy! A… a! Tổng giám đốc đang đi đến chỗ bọn họ! A… a… a! Anh chàng hạnh phúc quá! Sớm thế này đã được nhìn thấy Tổng giám đốc rồi! Linh hồn bé nhỏ của Hoa Hồ Điệp không ngừng gào thét ầm ĩ.
"Này, đồ không thể ăn bậy, lời không thể nói liều! Bọn mình không có gì hết!" Hoa Hồ Điệp gần như hét lên biện minh.
Ôi… ôi, Tổng giám đốc Tề ơi, anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, tôi rất trong sáng đấy! Tiểu Mai không hề biết rằng sau lưng cô nàng, sắc mặt Tổng giám đốc đang ngày càng u ám, cô tiếp tục la hét, thoả mãn sở thích "bà tám" của mình:
"Tôi nghe thấy cả rồi! Hai người còn định lừa tôi hả? Quần áo hôm qua cậu mặc đến giờ chưa thay. Hẳn là cậu đã qua đêm ở nhà Hiểu Nguyệt, đúng không?"
Bới lông tìm vết
Hoa Hồ Điệp tức giận. Vu khống! Vu khống trắng trợn!
"Không phải! Giữa bọn tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì hết! Hôm qua Hiểu Nguyệt không vui nên tôi mới đến an ủi cô ấy. Tôi ngủ ở trên sàn, cậu đừng có nói lung tung!" Hoa Hồ Điệp ra sức bào chữa, giọng nói càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Tổng giám đốc Tề hình như rất tệ!
Tiểu Mai cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, cô nàng quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Hoa Hồ Điệp… rồi sợ hãi rụt cổ, đi về chỗ ngồi của mình. Đúng lúc này, người trong công ty cũng bắt đầu lục tục đến.
Tổng giám đốc lần đầu tiên đi kiểm tra sớm, may mà không ai đến muộn!
Tề Hạo nhìn khuôn mặt giả vờ vô tội, chăm chú làm việc của Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh