Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám

Tiểu Hồ Ly Pk Đại Ca Sói Xám

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341817

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1817 lượt.

ên nền phong cảnh tuyệt đẹp thật đậm nét thần tiên.
Nhất là lúc Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh nhìn nhau cười, trong lòng Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng thấy nhẹ nhàng rung động.
Đây… đây… đây là cảm giác gì thế? Sao đột nhiên cô lại thấy Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh rất xứng đôi nhỉ? Kỷ Hiểu Nguyệt vừa không ngừng khinh thường bản thân vừa tiếp tục than thở.
***
Kế đó là màn động phòng tại cư gia của Phong Diệp Vô Nhai.
Trước khi đến đó, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã liên tục nhắc nhở mình: “Không thể để Phong Diệp Vô Nhai dễ dàng toại nguyện, dù lấy anh ta rồi nhưng mình vẫn có thể phản kháng. Phản kháng, phải kiên quyết phản kháng!”
Nhưng vừa đến cư gia của Phong Diệp Vô Nhai, lá cờ “Phản kháng” của Tế Nguyệt Thanh Thanh lại bị đánh bay. Tế Nguyệt Thanh Thanh không ngờ đó lại chính là tòa thành nhỏ mà cô vẫn đến hàng ngày – Tòa thành cổ màu trắng!
Tế Nguyệt Thanh Thanh kinh ngạc đi một vòng quanh tòa thành, sau đó chạy đến trước mặt Phong Diệp Vô Nhai: “Anh mua chỗ này rồi sao?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Ừ”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Chắc là tốn kém lắm”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Điều đó không quan trọng”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…..”
Phong Diệp Vô Nhai: “Vào thôi”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đi theo Phong Diệp Vô Nhai vào phòng tân hôn. Uầy! Căn phòng này cũng do anh ta bỏ tiền ra trang trí sao? Tinh tế, xinh đẹp thật! Mỗi gian phòng trong tòa thành này đều không thể chê vào đâu được.
Tế Nguyệt Thanh Thanh như một người mới từ quê ra tỉnh, vừa dạo quanh nhà vừa nhớ đến những lời của Măng Mọc Sau Mưa. Đại Thần… sao anh lại mua nơi này?
Đầu tiên là tổ chức một hôn lễ xa xỉ, sau đó lại mua tòa thành mà cô thích, đến cả phòng ngủ cũng trang trí theo màu tím nhạt mà cô yêu. Ý của Đại Thần chẳng phải rất rõ ràng sao.
Chẳng lẽ… Hay là… đúng như Măng Mọc Sau Mưa nói, Đại Thần… thật sự thích cô?
Nhưng mà… Không lý nào! Không thể như thế được!
Chắc là… không phải chứ!
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa suy nghĩ vừa ngắm nghía khu vườn lộng lẫy.
Vẫn đi theo phía sau, Phong Nguyệt Vô Nhai đợi đến khi cô đi tham quan một vòng tòa thành xong, mới nói: “Động phòng thôi”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đỏ mặt, toát mồ hôi: “Hả?”
Thật ra, động phòng trong game rất đơn giản, hai người mới kết hôn sẽ bị nhốt trong một căn phòng xa hoa, lộng lẫy, ngoài nói chuyện ra không làm được gì hết.
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang bối rối, không biết nên nói gì với Đại Thần thì cửa phòng Tổng giám đốc đột nhiên bật mở. Một bóng người cao lớn trầm ổn bước về phía Kỷ Hiểu Nguyệt.
Anh rất muốn… ôm cô!
Từ sau lần bị đẩy xuống nước, Tổng giám đốc Tề không buồn liếc cô lấy một lần, nên lúc thấy Tề Hạo đi về phía mình, Kỷ Hiểu Nguyệt rất bất ngờ, có cảm giác mây đen đang kéo đến bao phủ trên đầu mình. Vội nhìn ra xung quanh cầu cứu thì cô mới phát hiện ra cả văn phòng lúc này đã về hết, chỉ còn lại mỗi mình cô “đơn thương độc mã”.
Đều tại Đại Thần cả, sao lại chọn kết hôn giờ này cơ chứ. Mọi người tan ca hết rồi, giờ còn mỗi mình cô. Chẳng may Tổng giám đốc muốn báo thù, ném cô từ trên này xuống thì sao?!
Nên nhớ, đây lại còn là tầng 48 đấy nhé!
Đôi mắt đen hấp háy, Kỷ Hiểu Nguyệt thu nhỏ cửa sổ game lại, chuyển sang cửa sổ soạn thảo văn bản Word.
“Chào Tổng giám đốc, hết giờ làm rồi mà anh vẫn chưa nghỉ sao?” Lúc Tề Hạo đến trước mặt, Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên đứng dậy, cúi đầu lễ phép chào hỏi.
Tôi vốn là một nhân viên tốt lại rất biết nghe lời. Nhưng đáng tiếc lời nói này đã không còn sức thuyết phục nào nữa.
Nhìn đôi mắt tinh ranh và cảnh giác của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Hạo nhẹ nhàng nói:
“Rót cho tôi một tách cà phê”.
“Vâng, thưa Tổng giám đốc”. Kỷ Hiểu Nguyệt đi vòng qua Tề Hạo đến phòng trà.
Chỉ vậy thôi sao? Chỉ cần rót một tách cà phê thôi à? Kỷ HIểu Nguyệt trong lòng không khỏi nghi ngờ. Ngay giây tiếp theo, Tổng giám đốc Tề lập tức dùng hành động để đáp lời cô. Tề Hạo rất nhanh nắm lấy cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt, hơi dùng sức, lập tức cơ thể xinh đẹp của cô đã ngã vào lòng anh.
Hơi thở đàn ông lẫn với mùi nước hoa nhè nhẹ nhanh chóng tác động tới tất cả các giác quan của Kỷ Hiểu Nguyệt. Bị tấn công bất ngờ đến mức choáng váng mặt mày, cô lập tức lộ nguyên hình, tức giận kêu lên:
“Buông tôi ra! Đồ bỉ ổi!”
Phụ nữ xung quanh hắn ta còn thiếu sao? Sao hắn ta vẫn tỏ ra đói khát vậy? Cô tuyệt đối không bao giờ hạ thấp giá trị của bản thân. So với những cô gái của Tề Hạo, cách trang điểm bây giờ của cô mà cũng có thể khiến Tề Hạo thấy hứng thú, nếu không phải vì hắn ta đang đói bụng ăn quàng thì chẳng còn cách giải thích nào nữa? Đúng là tên đê tiện bỉ ổi?
Ánh mắt Tề Hạo phút chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo khiến cô sư tử nhỏ đang nổi giận nhanh chóng tỉnh táo lại. Địch mạnh ta yếu, nên dùng trí, không nên dùng sức! Vì thế, giọng Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng trở nên dịu dàng, khuôn mặt nhỏ cố nặn ra một nụ cười lấy lòng:
“Sư huynh… anh cứ như vậy tôi không thể đi rót cà phê được!”
Tề Hạo khẽ nhếch môi, tặng cho cô một nụ cười mê hoặc.
Đóng kịch! Phải tiếp t