
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134958
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/958 lượt.
ưởng về Mạc Tương Vân, vội hỏi.
Giang Ngư nhìn về phía Mạc Tịch Thiên, mỉm cười cho hắn một vẻ mặt cả hai đều hiểu rõ, mới chậm rãi nói: “Cái này phải hỏi đại bảo chủ, xem một chút trên thế gian này còn có ai có thể đủ tạo thành nhược điểm của hắn, trong lòng hắn có sức nặng nhất để hắn chịu bỏ hết tất cả mọi thứ thậm chí còn buông xuống Hồn Thiên Bảo. Hử?”
Khá lắm Giang Ngư – làn mây phóng túng phiêu du trong “Thủy Ngân”! Hắn có thể đoán được tâm tư của mình, thật sự không thể coi thường hắn. Mạc Tịch Thiên hướng về phía hắn nhàn nhạt cười. (cái đống kia nguyên văn là ‘phiên vân phúc lãng’. Mình hiểu nhưng không biết diễn đạt cho lắm, ai biết chỉ dùm mình nhé! Theo mình hiểu ý huynh này chuyên đi khắp nơi nên chuyện gì cũng biết.)
“Là ai?” Nàng hỏi, Mạc Tịch Thiên còn có những người thân khác sao? Lúc này, trong lòng chợt nổi lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên....Mạc Tịch Thiên ý vị sâu sa nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng mơ hồ lộ ra nhàn nhạt ý cười đắc chí....Chậm rãi từng chữ từng chữ nói ra chuyện nàng không muốn nghĩ nhất: “Chính, là, nàng.”
Giết người! Kỳ Nhi ở trong phòng sinh khí, không ngừng mắng, buồn bực đi qua đi lại.
Chỉ bởi vì nàng là nữ nhân Mạc Tịch Thiên thích cho nên có đầy đủ lý do khiến cho ‘Huyết Ảnh’ chọn nàng.
Chỉ bởi vì nàng là cô nương cho nên ‘Huyết Ảnh’ sẽ không phòng bị nàng.
Vì để cho ‘Huyết Ảnh’ không nghi ngờ lực ảnh hưởng của nàng đối với Mạc Tịch Thiên ngoan ngoãn cắn câu, cho nên—cho nên nàng nhất định phải nhanh chóng thành thân cùng Mạc Tịch Thiên.
Thành thân? Giết người! Lúc này nàng cùng Mạc Tịch Thiên thành thân sẽ bị rất nhiều người giết nha! Trong đó bao gồm cha mẹ nàng cùng hai huynh đệ ruột ở phương Nam, bọn họ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Dĩ nhiên, ngoại trừ Hương Nhi muội muội dịu dàng, ôn nhu.
Nghĩ đến đây nàng cảm thấy thực sự phiền phức, nền đất cũng nhanh bị nàng đạp lõm xuống rồi. Không phải nàng không muốn thành thân với Mạc Tịch Thiên, nàng thương hắn kể từ lúc mới bắt đầu nàng đã nhận định là hắn, chỉ là nàng không nghĩ sẽ nhanh như thế, hôn lễ của nàng nhất định phải có cha mẹ tham gia, đây là nàng kiên trì muốn.
Kỳ Nhi chán nản nặng nề ngồi xuống ghế. Vậy sư phụ làm sao bây giờ? Chưa giải quyết xong chuyện của ‘Huyết Ảnh’ cũng không có cách nào giải quyết, tâm nguyện của sư phụ phải làm sao đạt được đây? Trong suy nghĩ của nàng, địa vị của sư phụ so với những người thân ở phương Nam còn cao hơn. Mười mấy năm qua sớm chiều chung sống đã xây dựng nên một đoạn tình cảm như thầy trò, như mẹ con, có khi lại giống như bằng hữu mà không một ai có thể thay thế được, cho nên đối với nguyện vọng duy nhất của sư phụ nàng sẽ không làm trái, nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành.
Ai da! Sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế chứ?
Kỳ Nhi nằm bò lên bàn, mở to mắt tức giận nhìn chằm chằm vào ánh nến trên bàn một đêm còn chưa tắt. Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bùng cháy kia, trong đầu chán nản suy nghĩ: lửa à lửa....Nói cho ta biết nên làm gì bây giờ? Ánh nến trong phòng không ngừng lay động theo luồng khí, trong ánh nến, dường như nàng thấy được có có chút gì đó không chân thật, ánh lửa trước mắt nàng không ngừng mở rộng ra........Chợt một cơn gió thổi qua, trước mắt trở nên tối đen.
“Nàng lại một đêm không ngủ?” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp mê người có chút tức giận vang lên bên trong phòng.
Kỳ Nhi trừng mắt nhìn, cuối cùng bóng tối cũng dần tan biến, nàng quay đầu hướng về phía tiếng nói, ánh sáng nhu hòa vây quanh bóng dáng to lớn quen thuộc ngoài cửa..........
“Mạc Tịch Thiên.” Trong lòng nàng vẫn có chút mờ mịt.
Mạc Tịch Thiên đến gần nàng, vuốt sợi tóc đen nhánh rơi xuống khuôn mặt nàng, sắc mặt hơi tái nhợt khiến hắn nhíu chặt chân mày đau lòng không thôi. Thấy nàng quần áo đơn bạc, hắn cầm lấy áo choàng treo cạnh giường khoác cho nàng.
“Tại sao một đêm không ngủ?” Hắn cố gắng khiến cho thanh âm ôn nhu.
Kỳ Nhi thấy ánh mắt không vui của hắn, rốt cuộc cũng biết hắn dường như không quá vui mừng, nhưng nàng làm sao vui vẻ đây?
“Lòng ta phiền.” Nàng trả lời vắn tắt, tức giận không nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn khói nến lan tỏa.
Trầm mặc một lúc, Mạc Tịch Thiên mở miệng hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ là chuyện chúng ta quyết định hôm qua sao?”
“Ta không có đồng ý!” Kỳ Nhi nghe vậy không khỏi cất cao giọng, tức giận trợn mắt xem thường.
“Nàng không muốn gả cho ta?” Mạc Tịch Thiên hỏi lại, giọng điệu có chút nguy hiểm.
Nàng không nhịn được trừng hắn một cái. “Ta tức giận ngươi tính kế ta.”
“Nàng hiểu được ta không phải cố ý mà.” Mạc Tịch Thiên lộ ra một chút tươi cười.
Mới là lạ đó!
Kỳ Nhi vẫn không nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, biểu lộ nàng không tin.
Mạc Tịch Thiên chợt kéo nàng vào trong lòng mình, nàng vùng vẫy một cái liền bỏ qua, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn nhưng điều này cũng không chứng tỏ nàng hết giận, chỉ là.....Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha.
“Thật ra nàng không cần phải phiền lòng, chúng ta cũng không phải thật sự thành thân, chính là giả bộ để cho