Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134973

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/973 lượt.

há lâu nàng đối với Mạc Tịch Thiên cũng không hề có cảm giác gì đặc biệt, nếu không sẽ phá hủy đôi tình lữ trước mặt này là hết sức có lỗi. Nàng cảm thấy vui mừng vì mình không có yêu Mạc Tịch Thiên.
Nàng lấy giọng điệu vô cùng nghiêm túc trả lời.
“Cho đến nay, Mạc đại ca giống như là ca ca của ta, ta đối với huynh ấy chỉ có tình cảm huynh muội không có tình yêu nam nữ, tin rằng Mạc đại ca đối với ta cũng như thế. Ta nghĩ rằng chỉ có hai người tâm đầu ý hợp mới có thể ở cùng nhau, như vậy hai bên mới có hạnh phúc. Nếu như miễn cưỡng thì đối với hai bên đều là một loại thương tổn, chuyện như vậy Lạc Lạc ta chắc chắn sẽ không làm. Hơn nữa chính chuyện này cũng rất tức cười, nếu như ngày đó ta cùng Mạc đại ca cùng giường thì ta phải gả cho hắn, vậy cho đến bây giờ chẳng phải là muốn ta gả cho rất nhiều nam nhân sao?”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Ta cứ tưởng rằng người giang hồ đều hào phóng không câu nệ tiểu tiết, không nghĩ đến các ngươi cũng giống như nhóm ngu dân kia đều có suy nghĩ cổ hủ, thật sự khiến ta kinh ngạc.”
Những lời này của Lam Lạc Lạc khiến cho mọi người có mặt ở đây đều trợn mắt ngây ngốc, không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
Lời nói này, tư tưởng này lại từ trong miệng của nàng nói ra sao? Hành động, cử chỉ này là của tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư Lam Lạc Lạc sao?
Trời ơi! Điều này sao có thể chứ?
Nhất thời mọi người đều không thể tiếp nhận được một Lam Lạc Lạc như vậy. Nhất là nhóm thị vệ bên kia gần như khóc rống lên, trong đó có vài người luôn luôn coi Lam Lạc Lạc như là thiên nhân (ý là thần tiên đó), hôm nay hoàn toàn tan biến, bảo bọn hắn chịu sao nổi đây!
Kỳ Nhi chẳng sao cả, chỉ cần xác định nàng không cùng mình tranh giành Mạc Tịch Thiên là được. Mặc kệ nàng có ngủ với bao nhiêu nam nhân khác tuy nàng biết nàng ta là không có bởi vì mắt nhìn người của nàng không kém.
Còn Mạc Tịch Thiên lại hơi nhíu mày, rốt cuộc đêm đó giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không? Điểm ấy hắn thật không nắm chắc, lúc ấy cũng không có tâm tình đi hỏi nàng. Mà lần này nàng lại khiến người ta hiểu lầm ý mình.....Nàng thật sự biết mình đang nói gì sao? Mạc Tịch Thiên rất hoài nghi, cho đến nay hắn vẫn luôn coi nàng như muội muội, bởi vì nàng không phải là một cô nương tùy tiện.
Nhưng Giang Ngư lại cảm thấy cực kỳ thú vị. Mắt nhìn người của hắn chưa bao giờ sai. Hắn vô cùng khẳng định Lam Lạc Lạc này không phải là một cô nương tùy tiện, bởi vì ánh mắt trong trẻo không nhiễm bụi trần của nàng, càng không nói đến khí chất nghiêm túc trời sinh. Tin tưởng “ngủ” theo lời của nàng chỉ là ngủ bình thường mà thôi, tuyệt đối không có chút mờ ám, hơn nữa nhìn vào vẻ mặt suy tư của Mạc Tịch Thiên thì hình như hắn không quá chắc chắn đêm đó rốt cuộc có cùng nàng phát sinh chuyện gì hay không. Phát hiện này thật khiến người khác kinh ngạc.
Phượng Hoàng đảo là hòn đảo mà công việc chính là chế tạo thuyền cùng vận chuyển hàng hóa bằng thuyền, đi lại trên biển là chuyện bình thường, ngủ cùng với một đống người ở trên thuyền cũng không có gì lạ nên nàng nói như vậy cũng không sai. Chỉ có điều người không biết rất có thể hiểu lầm ý của nàng, cho rằng nàng là một nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng. Trong đây ít nhất là có Mạc Tương Vân nghĩ như thế.
Mạc Tương Vân càng thêm chán ghét nàng, không nghĩ đến nàng thoạt nhìn đoan trang thục nữ nhưng thực tế lại là người ai cũng có thể lấy làm chồng, còn không ngại nói cho người khác biết, hắn chưa từng thấy một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy! Hắn không kiên nhẫn, chán ghét hừ nhẹ.
Hắn không hề có ý che giấu sự chán ghét của mình. Lam Lạc Lạc có mắt có tai đương nhiên nghe được thanh âm khinh thường cùng ánh mắt chán ghét của hắn. Dù sao thì mỗi khi gặp nàng Mạc Tương Vân cũng chưa từng có sắc mặt tốt cho nên nàng cũng không thèm để ý.
Nàng đi đến trước mặt Mạc Tịch Thiên, hơi thi lễ, mỉm cười nói: “Mạc đại ca, cám ơn huynh đã cho phép ta đến đây, ta đã tìm được thứ mà ta muốn. Ta nghĩ, nơi đây đã không còn chuyện của ta nữa, ta xin phép về trước.” Rồi nàng lại nhìn về phía Kỳ Nhi, nhẹ gật đầu nói: “Kỳ Nhi tiểu thư, ta xin phép đi trước.”
Sau đó liền dẫn nha hoàn cùng bọn thị vệ thong thả rời đi, đối với hai người Giang Ngư cùng Mạc Tương Vân làm như không thấy. Giang Ngư là vì nàng không quen biết nên cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện. Còn Mạc Tương Vân là do thái độ của hắn khiến nàng cảm thấy hắn chán ghét mình nên cũng không cần nói lời từ biệt.
“Nàng tới đây tìm cái gì?” Kỳ Nhi tò mò hỏi Mạc Tịch Thiên.
“Tìm một loại gỗ. Hình như có liên quan đến việc chế tạo thuyền.” Mạc Tịch Thiên vuốt nhẹ tóc nàng, khẽ xoa mặt nàng, bỗng nhiên nói: “Nàng gả cho ta đi?”
“Không được.” Kỳ Nhi rất lưu loát nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy thân thể phía sau mình lập tức cứng ngắc.
“Tại sao?” Ngữ khí cùng thân thể của Mạc Tịch Thiên cũng cứng nhắc.
Kỳ Nhi không trả lời.
“Chuyện của ta cùng Lam Lạc Lạc đã giải quyết xong, nàng còn có cái gì......” Ngữ khí khẩn trương của hắn chợt trầm xuống, ý nghĩ vừa c


Insane