
Tác giả: --> Đậu Toa<!--
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 1341449
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1449 lượt.
rung lên lắc xuống kia: “…”
Đường Uyển Như: “Vừa nãy khi cậu vuốt lưng tớ, cảm động miễn bàn luôn.”
Con ngươi Cố Ly rung lên liên tục: “…”
Đường Uyển Như: “Thật đấy, cảm ơn cậu!”
Nói xong, nó khom người gập 90o trước mặt Cố Ly.
Cố Ly nhìn chiếc bát “cháo” trên đỉnh đầu Đường Uyển Như đang nghiêng thẳng vào mình kia, thì tay chân bủn rủn, hai mắt nhắm nghiền, sau đó lập tức cảm thấy thứ chất dịch nhầy nóng hổi ào ào từ ngực chảy xuống.
Tôi và Nam Tương cảm thấy hai chân cũng nhũn ra, gối như khụy xuống đất.
Tôi nghĩ có thể vì cảnh sắc khi ấy quá đẹp – trên nền trời đen láy điểm xuyết những vì tinh tú tựa kim cương lấp lánh, đối mặt với màn đêm đen kịt phủ trên rừng rậm bê tông hợp thành những tòa nhà chọc trời của Lục Gia Chủy, chỉ còn lại rải rác vài cửa sổ vẫn sáng đèn vì tăng ca, trên đỉnh các tòa cao ốc một loạt đèn dẫn màu đỏ đang chớp chớp như một cánh rừng đen ngòm đã bị đốt rụi, vẫn còn vô số đốm lửa bị gió thổi sáng lên. Tất cả, tất cả những thứ này, đều khiến Lục Gia Chủy trông như một chuỗi kim cương được tháo ra từ cổ Thượng đế đặt xuống bên sông. Tôi nghĩ cũng có thể vì tôi đã dồn nén quá nhiều nỗi ưu tư, đập nước cao ngất được chúng tôi xây nên trong lòng cuối cùng đã sụp đổ ầm ầm dưới sự kích động của men rượu.
“Sau đó thế nào? Chị cúi mình trước Cố Ly như vậy, không khiến chị ấy nhe nanh ra bập vào cổ chị để hút máu ngay tại trận sao?” Cố Hoài nhìn Đường Uyển Như, đôi chân mày đen nhánh của cậu ta giống như một đôi với logo của Nike, khiến gương mặt anh tuấn của cậu ta mang vẻ như hân hoan, vừa nghiêm túc lại vừa hài hước.
“Tất nhiên là không rồi, Cố Ly là chị em tốt của tôi mà.” Đường Uyển Như háo sắc nhích chiếc ghế qua phía Cố Hoài. “Tôi nói cho mà biết, chú em, cảnh tượng lúc đó thật tráng lệ, thứ chất nhầy nóng hổi chảy ào ào xuống rãnh ngực của chị cậu, sắc mặt chị cậu khi ấy chẳng mảy may thay đổi, mặc cho trời đất có gầm thét, gió mây có biến sắc, nó vẫn hiên ngang bất động.”
Tôi và Nam Tương mặt chau mày ủ, bọn tôi biết rõ, vẻ hiên ngang bất động của Cố Ly khi ấy, hoàn toàn là vì cảnh tượng này với Cố Ly, chẳng khác nào chiếc máy tính hiệu suất cao bất ngờ gặp phải một phép tính với độ khó cao vượt qua cả logic lập trình của nó, thế nên lập tức: treo máy.
Tôi khép mắt lại, ánh nắng bỏng rát chiếu lên da tôi, võng mạc nhuốm màu đỏ thẫm hầm hập, chẳng khác nào nham thạch nóng chảy.
Sao lại khóc?
Sau này tôi luôn nhớ tới đêm đó, rồi lúc nào cũng tự hỏi mình.
Nếu Thượng đế có thật, nếu lúc hừng đông ngài vẫn còn tỉnh táo, nếu ngài không uống say giống chúng tôi, thì ở trên cao vời vợi kia, khi ngài cúi xuống nhìn bốn đứa con gái trên sân thượng của tòa nhà cao nhất bên sông Hoàng Phố này, ngài nhìn thấy nước mắt của họ, nghe thấy nhịp đập trái tim vừa bình thường lại vừa mơ hồ của họ, ngài sẽ nghĩ gì?
Tôi nghĩ có thể vì cảnh sắc khi ấy quá đẹp – trên nền trời đen láy điểm xuyết những vì tinh tú tựa kim cương lấp lánh, đối mặt với màn đêm đen kịt phủ trên rừng rậm bê tông hợp thành từ những tòa nhà chọc trời của Lục Gia Chủy, chỉ còn lại rải rác vài cửa sổ vẫn sáng đèn vì tăng ca, trên đỉnh các tòa cao ốc một loạt đèn dẫn màu đỏ đang chớp chớp như một cánh rừng đen ngòm đã bị đốt rụi, vẫn còn vô số đốm lửa bị gió thổi sáng lên. Tất cả, tất cả những thứ này, đều khiến Lục Gia Chủy trông như một chuỗi kim cương được tháo ra từ cổ Thượng đế đặt xuống bên sông.
Tôi nghĩ cũng có thể vì tôi đã dồn nén quá nhiều nỗi ưu tư, đập nước cao ngất được chúng tôi xây nên trong lòng cuối cùng đã sụp đổ ầm ầm dưới sự kích động của men rượu.
Vào thời điểm này của bốn năm trước, Nam Tương còn đang đắm chìm trong thế giới sách ảnh và những cuốn tiểu thuyết ái tình dày cộp mà ngào ngạt mùi mực in trong thư viện. Khi ấy nó vẫn là một nữ sinh nghệ thuật không thích trang điểm, tranh của nó hằng năm đều đoạt giải thưởng, đôi chân thon dài của nó thu hút vô số thanh niên ẻo lả của Học viện Nghệ thuật và lũ quái vật vật lý của Học viện Công trình say đắm điên cuồng.
Đường Uyển Như khi đó, vẫn là một con ếch trâu to xác đáng yêu mà cực kỳ e lệ, thích đeo nơ bướm màu hồng phấn thật to trước ngực rồi tung tăng chạy nhảy trên bãi tập, trông như đang dán hai miếng bra trước ngực vậy. Nó mê mẩn Vệ Hải, thậm chí còn lấy tinh thần hồi học cấp ba năm đó làm thí nghiệm, dựng một chiếc bếp nhỏ nhỏ trên sân thượng của ký túc xá, rồi dùng đủ thứ thiết bị và nguyên liệu khó bề tưởng tượng, đích thân mày mò làm ra từng hộp từng hộp cơm tình yêu.
Cố Ly của bốn năm trước là lưu manh suốt ngày cầm thẻ ngân hàng và máy tính đi gây sự khắp nơi, nhưng thực ra hồi đó nó còn chưa có nhãn quan rộng mở, nó không hề biết Thượng Hải sau vài năm nữa sẽ thịnh hành một thứ gọi là “trà chiều trong khách sạn bán đảo Ngoại Than mà các kiều nữ nổi tiếng của Hồng Kông vẫn luôn viện dẫn như một huyền thoại”. Hồi ấy nó vẫn thỏa mãn với bữa sáng giá sáu mươi tám đồng của trường, khi đó nó cảm thấy đã cao cấp lắm rồi, chỉ cần