Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: --> Đậu Toa<!--

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341467

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1467 lượt.

bô lô ba la không dứt của nó, hóa ra từ bấy đến giờ nó chẳng để ý tới việc tôi tạm ngắt cuộc gọi của nó để nghe cuộc gọi khác, “Lâm Tiêu à, tớ bảo nè, kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay của Sassoon chính là kiểu này, một phát cắt bằng mái tóc! Hơn nữa còn có ba bậc! Bậc nổi trội nhất, là sau gáy khuyết vào một lõm! Nhìn từ xa giống như đập nước mới mở một nửa vậy!... Cậu bảo tớ á? Hì, tớ không đâu, kiểu tóc này chỉ hợp với người trung tuổi, tớ chỉ đi gội đầu thôi.” Tôi tức tối cắt ngang cuộc gọi của nó, sau đó quay lại tiếp tục nghe mẹ tôi khóc.
Mấy phút sau, Đường Uyển Như đã thản nhiên ngồi đối diện tôi và Nam Tương, nó giương mấy cái móng tay lên, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng lật từng trang từng trang thực đơn ra chiều chăm chút, kiểu như đang thưởng thức bộ sưu tập tranh vĩ đại của Monet vậy, nó thẹn thùng gọi một bát hồng thiêu nhục[3'> và hẹ bung lưỡi bò, rồi thêm một ly nước mật ong (món đáng ra Nam Tương đã gọi trước đó), hơn nữa còn chau mày ẻo lả nói với nhân viên phục vụ: “Nước mật ong không cho đường, tôi không thích uống đồ ngọt.”
[3'> Món này giống như thịt kho tàu, ăn khi còn nóng, với nguyên liệu chính là thịt ba rọi, vị ngọt chứ không mặn, ăn rất ngậy.
Phục vụ: “…”
Đường Uyển Như không hề để ý đến vẻ bối rối trên mặt nhân viên phục vụ, nó quay đầu lại, nhìn tôi và Nam Tương. Tuy động tác của nó lúc nào cũng yểu điệu và tao nhã như thế, nhưng cái đuôi ngựa gọn gàng đang búi rất chặt trên đầu nó khiến huyệt thái dương bị kéo căng đến mức phát sáng, hơn nữa chiếc áo ba lỗ màu trắng mà nó đang mặc, cũng làm những đường gân trên các múi cơ ở cánh tay nó tương phản rõ nét dưới ánh nắng mặt trời, trông như người công nhân vừa chuyển xong các thùng nước lọc từ tòa nhà văn phòng bước ra vậy.
Nhân viên phục vụ vừa đi, thần sắc Đường Uyển Như đột nhiên từ một phu nhân ung dung quý phái, chớp mắt đã biến thành nữ điệp viên trong phim Điệp viên 007, vô cùng thần bí.
Nó nhìn tôi, rồi lại nhìn Nam Tương, sau đó nhoi người lên mặt bàn chống khủy tay, khẽ nói với tôi: “Lâm Tiêu, tớ nhờ chút được không?” Cảm giác như nữ thích khách trong phim kiếm hiệp.
Tôi muốn đem ly nước mật ong hắt lên mặt nó.
Tôi đặt đũa xuống, chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn: “Cậu đang ở triều đại nào vậy? Mới cưỡi ngựa đến đây hả? Thượng Hải nhiều đèn xanh đèn đỏ như vậy, không quen à? Cỏ hai bên đường cũng ít, muốn gọi cho ngựa của cậu một phần rau muống không?”
“Tớ đang nói chuyện nghiêm túc!” Đường Uyển Như trừng mắt lên với tôi, rồi lại nhìn Nam Tương.
“Có gì cậu nói đại đi, Nam Tương đâu phải người ngoài. Giữa chúng ta còn có bí mật gì chứ? Mặt trong bắp vế của cậu có cái bớt dài như con chuột nhắt mà chúng tớ còn biết, thì có việc gì không thể nói?”
Nam Tương ngồi bên đang uống nước lọc, cúi đầu ăn mì, có vẻ nó không muốn nghe.
Đường Uyển Như ngồi lại ghế, hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Chu Sùng Quang chưa chết, đúng không?”
Tôi và Nam Tương giống như vừa bị tạt nước sôi, ngẩng đầu lên, tôi chắc chắn con ngươi khi ấy đang đảo qua đảo lại liên hồi như vừa trải qua một tai họa khủng khiếp, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ xương sống khi ưỡn thẳng phía sau lưng Nam Tương.
“Hơn nữa, anh ta hiện giờ chính là anh chàng người mẫu, Lục Thiêu.” Đường Uyển Như cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi, “Đúng không?”
Cố Ly ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của mình.
Nó đang hít thở bầu không khí (…) được điều hòa nhả ra, cảm giác như mình được sống lại. Nó vừa uống cà phê rang cháy pha bột màu vàng mà nó mua ở Nhật Bản, vừa lật xem giấy tờ chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh của bộ phận kế hoạch chuyển đến hiện tại đang đặt trên bàn, lật tới lật lui, nó đã trông thấy phướn chiêu hồn tung bay không ngừng, lòe loẹt quyến rũ kẹp trong xấp văn bản – Nam Tương.
Tôi đang nhìn Đường Uyển Như ngồi đối diện, chưa biết phải trả lời thế nào. Câu hỏi vừa rồi của nó như hung khí giết người đang đầm đìa máu, lúc này được chuyển sang tay tôi, nó cho tôi hai đường có thể đi: hoặc là giải thích rõ ràng để chứng minh bản thân trong sạch, hoặc là giết chết nó để diệt khẩu.
Trong mười mấy giây ngắn ngủi ấy, Cố Ly đã gọi đến.
Cảm ơn trời đất, tôi đã tìm được cứu tinh. Có điều, sau khi nhận cuộc gọi, tôi mới hiểu, đúng là cứu tinh đã xuất hiện, nhưng là để va chạm vào trái đất.
“Là cậu giới thiệu Nam Tương đến phỏng vấn ở công ty chúng ta?” Giọng Cố Ly ở đầu dây bên kia cực kỳ tức tối.
“Ừ, Nam Tương đang tìm việc, tớ thấy công ty đang tuyển dụng trợ lý ngắn hạn trong thời gian triển lãm tranh, tớ nghĩ Lam Tương vốn học mỹ thuật, hơn nữa triển lãm tranh cũng giúp ích nó, có thể tiếp xúc với nhiều người trong ngành này…”
Tôi còn chưa nói hết, Cố Ly đã lập tức cắt ngang – thực ra điều tôi muốn nói còn nhiều nữa, vì tôi muốn tranh thủ thời gian để nghĩ cách đối mặt với Đường Uyển Như đang ngồi đối diện tôi như tượng Phật kia, Cố Ly nói vẻ kỳ lạ: “À, thế ư? Cậu bảo là Nam Tương nhờ cậu tìm giúp? Bản lĩnh gớm nhỉ, Lâm Tiêu.” Nói xong, nó cúp máy đánh rụp một cái.
Điện thoại ngắt bất ngờ k


Old school Easter eggs.