XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiểu Thời Đại 3.0

Tiểu Thời Đại 3.0

Tác giả: --> Đậu Toa<!--

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341470

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1470 lượt.

mở ô che mưa sao mà quyến rũ đến thế – nhiều lần trong mơ, trước mắt tôi vẫn là bàn tay anh đang cầm ô, từng đốt ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, thần sắc tự nhiên điềm tĩnh, nhưng vẫn mang sự cưng nựng chiều chuộng vốn có, mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh, thứ mùi hương pha trộn giữa hương thanh của cỏ khô và nồng nàn của hoa hồng, khiến bầu không khí trong không gian bé nhỏ dưới tán ô trở nên khô ráo và thoải mái.
Nhưng bây giờ anh ấy không còn bên tôi nữa rồi.
Hãy đối diện với sự thật đi. Tôi tự nhủ với mình, việc tôi làm bây giờ là ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi trong màn mưa, sau đó vào nhà tắm công ty hong người dưới máy sấy tay khoảng ba mươi phút, nhân tiện hong khô luôn mái tóc.
“Nói gì chứ, chỉ là một trợ lý tạm thời thôi mà, ai thèm để ý.” Nói xong câu này tôi mới nhận ra mình đã đâm cho Nam Tương một dao, “Tớ không có ý đó.” Tôi nhìn gương mặt Nam Tương quả nhiên có chút bối rối, nói lời xin lỗi.
Thực ra trong lòng tôi cũng không thoải mái chút nào. Vì đằng sau câu nói đã thoát ra khỏi miệng này, rõ ràng ẩn chứa sự khinh miệt ẩn sâu trong tiềm thức – nhưng tôi có tư cách gì để khinh miệt người khác? Tôi cũng chỉ là một trợ lý. Sự khác biệt giữa tôi và Nam Tương cũng chỉ ở chỗ, sau chữ trợ lý thiếu hai chữ “tạm thời” mà thôi.
Tôi kéo Nam Tương theo, đẩy cánh cửa kính nặng trịch của tòa nhà.
Tôi lại lần nữa nhận ra vẻ đẹp của Nam Tương.
Từ lúc bắt đầu bước vào sảnh chính tòa nhà, cho đến thang máy, trong hành lang, chỗ tiếp tân… mọi người đi qua đi lại đều đổ dồn ánh mắt về Nam Tương, một nửa ánh mắt đến từ cánh đàn ông, là thèm khát; một nửa đến từ cánh phụ nữ, là ghen tị. Tôi không kìm nén nổi liền nghiêng đầu qua nhìn nó, mái tóc nó lấm tấm mấy giọt mưa, trông càng thêm đen nhánh, mái tóc vừa dày vừa đậm, uốn cong tự nhiên xõa trên bờ vai, khuôn mặt không hề trang điểm, đôi mi vừa mềm vừa dài như hai chiếc lông tơ ở cánh chim thiên nga đen, môi nó như cánh hoa màu hồng phấn được tắm gội trong sương mai, căng mọng quyến rũ, sắc nét mê người, nét tươi sáng mềm mại bẩm sinh trên mặt nó, khiến nó như mỹ nữ vừa từ trong tranh thủy mặc bước ra, đôi mắt đen láy, hàm răng trắng ngà, mang vẻ đẹp căng mọng sau khi đã được ánh trăng tắm gội.
Thời gian cách buổi họp mà Cung Minh đề nghị còn khoảng nửa tiếng.
Tôi dẫn Nam Tương đến phòng làm việc của Cố Ly, đẩy cánh cửa kính ra, thấy Lam Quyết ngồi sau máy tính ngẩng đầu lên nhìn tôi, lúc này anh ta đã mặc bộ trang phục mới là một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, trên ve áo khảm hai đường tơ tằm màu đen, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, đến chiếc cà vạt carô kinh điển kia, tôi chưa dùng nhưng cũng biết là hàng của BURBERRY. Tôi thở dài thườn thượt, cùng là trợ lý, một người thì trông như đang ở trong pháo đài, còn người kia lại như đang ở trấn Tân Kiều – Tùng Giang.
“Có Cố Ly không?” Tôi nhìn gương mặt tạp chí của Lam Quyết rồi hỏi.
“Ở trong phòng.” Lam Quyết mỉm cười, hàm răng trắng bóng trở nên cực kỳ quyến rũ trên nền chiếc áo sơ mi tối màu, cả người anh ta trông như thỏi chocolate cám dỗ người ta. Giọng anh ta luôn trầm thấp như vậy, giống như cây ghi-ta đã gỉ sét phát ra thanh âm rất đỗi khêu gợi.
Tôi và Nam Tương liếc nhìn nhau, rồi mỉm cười như đã hiểu ý, sau đó quay sang đồng thanh nói với Lam Quyết: “Neil bảo chúng tôi gửi lời chào đến anh.”
Thế là cây ghi-ta trước mặt soạt một cái bề mặt đã ửng đỏ. Anh ta vội vớ chiếc cốc bên cạnh, bối rối uống nước.
Tôi hả hê quay người đi về phía cửa phòng Cố Ly, vừa đi được vài bước đã bị Lam Quyết gọi giật lại: “Cô thấy miếng giấy màu đỏ trên núm khóa cửa ghi gì không? Tức là đã khóa trái cửa bên trong rồi, mà ý nghĩa của việc khóa trái cửa thông thường là bảo cô đừng quấy rầy họ…”
“Họ nào?” Huyệt thái dương của tôi bỗng nhảy dựng lên, “Anh nói Cố Ly không ở một mình? Không phải là Cung Minh chứ? Giữa ban ngày ban mặt…”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị Nam Tương đứng sau cắt ngang: “Đừng làm ồn Lâm Tiêu, cậu cũng đọc nhiều tiểu thuyết xem nhiều phim ảnh, phải hiểu chứ, dù là trong phim, vào những tình huống thông thường, nhân vật chính cũng chỉ ở cùng với anh chàng bảo vệ anh tuấn cao lớn, hầu nữ xinh đẹp yểu điệu, hoặc kiểu người như đầu bếp tao nhã quyến rũ, cậu đọc ở đâu ở cùng kế toán chưa?”
Tôi quay người lại, nhìn Nam Tương: “Cậu nói rất có lý.” Sau đó quay đầu hỏi Lam Quyết: “Ai trong đó vậy?”
“Là Cố Nguyên… cô cũng biết, nam nữ bắt đầu yêu say đắm,” anh ta ngừng trong giây lát, rồi làm một động tác tỏ vẻ nhìn qua là hiểu, “cho nên tốt nhất cô đừng gõ cửa.”
“Được đấy, trông hai người họ thế mà bảo là bắt đầu yêu say đắm à, có mà cháy sắp tắt rồi ấy.”
Tôi quá hiểu Cố Ly, chuyện hôn nhân giữa chốn công khai với nó là việc khó chịu đến mức nào. Nhưng đừng nói nó quá bảo thủ, mà ngược lại, yêu cầu của nó với chuyện yêu đương nam nữ rất cao. Nếu nó muốn thân mật với Cố Nguyên, ánh sáng xung quanh nhất định phải được kiểm tra trước đó vài hôm, đèn nến bên cạnh cũng phải đốt lên, cánh hoa hồng trên giường phải tươi mới thơm, tắm gội thay trang phục, đánh răng