
Tác giả: Thị Kim
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341042
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1042 lượt.
i lại tiếp: “Nếu Trương gia đã nói rõ ràng từ trước rằng dùng tú cầu để chọn chồng, chỉ cần cử tử vào kinh đều có thể đến, nếu anh không có ý này thì nên đứng xa mà nhìn, tại sao đứng trong những người tham gia mà còn không nhận? Đàn ông mà sao lại làm chuyện bội tín như vậy?”
Nam tử kia cười một tiếng: “Nói như vậy, thế thì ta không phải cử tử, không phù hợp với điều kiện nhà ông ta rồi.”
Tôi cứng họng, anh ta, thật vô lại, ông cụ nghe anh ta không phải là cử tử xong thì càng tức giận, râu mép cũng vểnh lên, không nói nên lời. Tôi chộp lấy tay áo anh ta, khăng khăng: “Dù thì anh đã được tú cầu ném trúng rồi, phải thành thân với Trương tiểu thư.” Đối với kẻ vô lại thì cũng phải vô lại theo, tôi luôn cho là thế.
Chàng trai kia muốn giật tay áo về, đương nhiên tôi không chịu nhường, anh ta nhìn tay tôi nói: “Quan hệ gì tới cậu? Nếu cậu muốn, thì đi mà cưới Trương tiểu thư cũng được kìa.”
Tôi nghe thế, trình độ vô lại của tên này thật là cao, oán hận nói: “Tôi chắc chắn không thể cưới Trương tiểu thư được.” Anh ta nhăn mày: “Cậu không cưới được, đương nhiên ta cũng không thể.” Đúng là vô lại rất có nghề. Tôi tức đến nghẹn giọng, tim lại đập mạnh, nghiến răng nói: “Vậy tôi với anh đánh cuộc với nhau, nói một lí do không thể cưới Trương tiểu thư, mọi người làm chứng cho, ai thua thì phải cưới cô ấy.”
Anh ta cười một tiếng, đáp: “Được, có điều, lý do của ta chỉ nói cho Trương phụ thôi, xem thử ai thua.”
Tôi cười há há, coi như là đồng ý, sao đó đưa tay lên rút trâm cài, mái tóc dài xổ dài đến tận eo. Chung quanh đều yên tĩnh trở lại, mơ hồ còn nghe thấy tiếng hít thở, tôi nhịn cười, đáp trả với anh ta: “Thế nào? Đây có phải lý do mà mọi người đều phải chấp nhận không?” Chàng trai kia ngơ ngác nhìn tôi, mãi lúc lâu mà vẫn không trả lời. Tôi không đủ kiên nhẫn, cao giọng: “Chấp nhận thua cuộc đi, anh phải ngoan ngoãn cưới Trương tiểu thư, mọi người đều thấy cả rồi đấy.”
Như thể vừa bừng tỉnh, sắc mặt anh ta trở lại bình thường, ghé vào tai Trương phụ nói mấy câu. Vẻ mặt Trương phụ tái mét hơn, sau khi bớt kinh hoàng lại nói: “Các vị, chuyện hôm nay coi như xí xóa. Mời mọi người giải tán cho.” Nói xong vội vàng bỏ đi. Tôi và mọi người ngơ ngẩn tại chỗ. Quay lại nhìn anh ta, vẻ mặt tươi cười, ra vẻ đắc ý, tuy cười trông đẹp thế mà tôi thấy khó chịu vô cùng. Hung hăng trừng mắt với anh ta, nhưng cũng không còn cách nào. Anh ta cười nhìn tôi, bước tới nói: “Cô là con gái nhà ai thế, đến đây xem nữ tử nhà người ta chọn chồng đã không ổn rồi, lại còn chỉ trích người khác.” Tôi hừ một tiếng, không để ý đến anh ta nữa. Anh ta hơi biến sắc, tôi vấn lại tóc, quay đầu nhìn xuyên qua đám đông, tìm Tử Thần.
Tử Thần đang bước về phía mình, tôi vội vàng đi tới đón. Kể lại chuyện ban nãy cho anh nghe, nghe xong anh dở khóc dở cười nhìn tôi: “Không ngờ em còn là một hiệp nữ trượng nghĩa cơ đấy.”
Tôi không cam lòng quay đầu nhìn lại, tên vô lại hại tôi không thể hành hiệp thành công đang nhìn tôi và Tử Thần, như có gì suy nghĩ. Tôi trừng mắt nhìn anh ta mấy lần rồi xoay người bỏ đi cùng Tử Thần.
QUỲNH LÂM YẾN
(*Quỳnh lâm yến – Yến hội tổ chức cho các tiến sĩ mới đậu sau kì thi Đình)
Chuyện Tử Thần thi đậu là trong dự liệu, chỉ là thứ hạng không phải hàng đầu, tôi và Tử Thần đều chẳng hề để tâm, trái lại mừng thầm trong bụng, thật ra rất sợ rằng anh gây chú ý quá mức, bị quan lại trong kinh chú ý, mấy năm trước đều có những người vừa đậu xong thì có kẻ tới gõ cửa hỏi chuyện hôn sự, tuy rằng tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm của Tử Thần, nhưng không mong sẽ có sự cố nào xảy ra. Tôi chỉ hi vọng có thể được an yên làm bạn bên anh. Người ta nói tình yêu thật ích kỉ, quả không sai.
Tử Thần cũng rất vui, kéo tay tôi mừng rỡ nói: “Sau chuyện này thì mẹ sẽ không thể nói được gì nữa.” Tôi cười, gương mặt Tử Thần vô cùng chờ đợi, cao giọng nói to: “Đợi sau thi Đình (kì thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì) thì chúng ta trở về gặp mẹ em nhé.” Tôi nghe xong, trong bụng khấp khởi mong chờ, hi vọng lần này bà sẽ giữ chữ tín.
Những ngày trong Đồng viện rất bình yên và ấm áp, dù chỉ là một cái sân nho nhỏ, nhưng cảm thấy cực kì thoải mái, Tử Thần và tôi chẳng nói gì, nhưng chỉ cần nhìn nhau thôi đã thấy không khí vô cùng dễ chịu.
Tối nay có bữa tiệc sau kì thi Đình, đương kim hoàng thượng mở tiệc rượu ở cung Vĩnh Hòa, chiêu đãi các tân tiến sĩ mới đậu. Trước khi đi Tử Thần nuối tiếc nhìn tôi bảo: “Hợp Hoan, tiếc là không thể đưa em đi cùng để nhìn ngắm hoàng cung, được gặp đương kim thiên tử và các tài tuấn trong triều.” Tôi cười thầm trong bụng, tôi chẳng phải cũng là của hiếm đó sao! Huống chi, nếu muốn xem, cũng phải chuyện khó.
Tôi yên lặng chờ đợi trong Đồng viện, trời xuân đã bớt lạnh, trong không khí hình như có mùi mưa, lâu rồi chưa mưa, trên trời không thấy trăng sao gì cả. Không biết Tử Thần ở trong cung thế nào rồi? Anh không uống được rượu, bản tính lại đơn thuần, tôi có cảm giác lo lắng mơ hồ, cuối cùng không nhịn được, đứng dậy cưỡi gió vào cung.
Cung Vĩnh Hòa tối nay rất lộng lẫ