
Tác giả: Thị Kim
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341044
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1044 lượt.
y, ca múa mừng cảnh thái bình, đèn đóm rực rỡ, y phục xa hoa, trông rất cát tường, may mắn.
Tôi ẩn thân đứng ở cửa đại điện, trong điện ánh nến sáng như ban ngày, người mặc y phục màu vàng rực chói mắt ở trên ngai, hẳn là đương kim thiên tử. Tôi đảo mắt nhìn quanh bữa tiệc một vòng, cuối cùng cũng tìm được Tử Thần. Sắc mặt anh ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, giữa một đám người, nổi bật xuất sắc.
Tôi bình tĩnh lại, từ từ bay đến bên cạnh anh, đứng sau lưng, đưa mắt nhìn hoàng đế đang ngồi giữa đại diện. Ông ta là một người trung niên hơi phát tướng, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn nhưng cố ra vẻ thân thiện với quần thần, cho nên có vẻ hơi không được tự nhiên. Tôi nhìn lướt qua ông ta rồi sang chỗ khác, vô cùng kinh hãi! Trong mấy thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh ông ta, có một người rất quen, thì ra là tên đã hủy hôn ngày hôm trước! Thật ra nói anh ta hủy hôn thì hơi nghiêm trọng, nhưng về tính chất cũng chả kém gì, tôi vẫn cho là thế. Tôi quan sát anh ta thật kĩ, đội mũ ngọc, y phục tinh xảo, lại thêu hoa văn rồng. Chẳng lẽ là, hoàng tử? Tôi hơi ngạc nhiên, bước tới, muốn kiểm tra dự đoán của mình một chút.
Anh ta đang nói chuyện với Hoàng đế, tôi để ý một tí thì nghe được từ ‘Phụ hoàng’! Tôi thầm thấy may mắn, hôm đó cũng không dây dưa với anh ta nhiều.
Hoàng đế đối với các con trai như nhau, không lộ ra vẻ thiên vị ai, đúng là nhân vật ở trung tâm mưu quyền, lời nói và vẻ mặt đều không mang vẻ yêu thích hay chán ghét, cũng chẳng có tí tình cảm nào. Gia đình đế vương thật nhạt nhẽo, tôi bĩu môi, định rời đi, đưa mắt nhìn bức trướng đằng sau ngai, có bóng người mờ ảo.
Tôi tò mò quay ra sau, vừa thấy, quên cả hít thở. Thì ra là hai cô gái dung mạo tuyệt thế, một người khoảng hơn ba mươi, người kia cùng lắm chỉ khoảng mười sáu, quần áo và trang sức lộng lẫy, cao quý thanh nhã, cho dù tôi là con gái cũng không nén nổi mà nhìn ngắm, tán thưởng mãi thôi. Bậc trên thùy mị đoan trang, cô bé kia lại trong sáng đáng yêu, đúng là mỗi người một vẻ, làm nổi bật lẫn nhau.
Trong lòng tôi cảm thấy bùi ngùi, làm Hoàng đế thì có nhiều chuyện không được tự do và cũng bất đắc dĩ, nhưng ngồi ôm ấp bao mỹ sắc thiên hạ, tôi nuốt nước bọt hộ ông ta ấy chứ.
Hai cô gái kia hình như đã tới được một lúc, người lớn tuổi hơn ghé vào tai cô bé nói thầm một câu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Tôi cũng trở lại bên cạnh Tử Thần, quần thần và các tân tiến sĩ e ngại uy nghi của Hoàng đế, rất thận trọng, yến tiệc chẳng có gì ngoài rượu thơm món ngon này vô cùng buồn chán. Tôi lướt mắt nhìn các tài tuấn trong điện một vòng, nói thật, nhìn qua Tử Thần mới là người nổi bật nhất. Tôi thầm tự phục ánh mắt của mình, đắc chí vô cùng. Cuối cùng chờ Hoàng đế mở miệng vàng bảo cuộc vui kết thúc, tôi có thể nghe thấy Tử Thần khẽ thở dài một tiếng. Tôi cười khúc khích mãi thôi, chỉ e Tử Thần thân ở Tào doanh từ sớm rồi.
(*Thân ở Tào doanh, lòng tại Hán – điển tích khi Quan Vũ được Tào Tháo chiêu mời, muốn thu phục Quan Vũ, ba ngày tiệc nhỏ năm ngày tiệc lớn, nhưng ông vẫn khăng khăng, khi nghe tin Lưu Bị đang ở cạnh Viên Thiệu thì lập tức trả lại ấn tín, lên ngựa tìm huynh.)
Tôi đứng dậy bỏ đi trước, mùi mưa trong không khí càng đậm, e rằng tối nay chắc sẽ có một cơn mưa xuân rồi đây. ‘Trong thành đào mận buồn mưa gió, đầu khe tê thái trổ hoa xuân.’ (*)
(* Trích từ trong bài thơ Giá Cô Thiên của Tân Khí Tật. Câu thơ mang hình ảnh tươi mới, ‘tê thái’ là một thức cỏ, hoa trắng, có thể ăn được khi còn non; ‘khe’ – con suối, rạch nhỏ.)
ĐỜI NGƯỜI CÓ BỐN CÁI VUI
Khoảng chừng một canh giờ sau, Tử Thần mới trở lại Đồng viện, tôi mở cửa cho anh, phát hiện trên trời bắt đầu lất phất mưa bay, mát mẻ dễ chịu.
Dưới ánh nến, sắc mặt Tử Thần thêm đỏ, hơi thở thoang thoảng mùi rượu, tôi hơi cuống, chưa thấy anh như vậy bao giờ, không dám nhìn kĩ. Tử Thần duỗi tới cầm tay tôi, dịu dàng bảo: “Em chờ đợi sốt ruột, vậy sao không nhìn tôi, giận à?”
Tôi hơi ngượng, xoay người sang chỗ khác định vắt khăn lau mặt cho anh, ở nơi xa xứ chừng hai tháng, Tử Thần gầy đi nhiều, đọc sách thi cử là một nguyên nhân, chỉ lo mấy món ăn tôi nấu cũng không tránh khỏi liên can. Trong lòng có tia áy náy, không kiềm lòng vuốt ve gò má anh, Tử Thần khẽ nắm lấy ngón tay tôi, đặt trước ngực, tay phải đưa lên thay tôi vuốt suối tóc dài. Ngón tay thon dài ấm áp dịu dàng trượt xuống mái tóc huyền, có vài cọng theo gió hiu hiu thổi bay đến tay áo anh, bộ quần áo màu xanh, hoa văn màu xám.
Tử Thần nhìn tôi thật sâu, đôi mắt như muốn đốt người, muốn nói rồi lại thôi, tôi cười hỏi: “Chàng uống rượu rồi nên lưỡi hết xài được rồi sao?” Tử Thần nở nụ cười, sau đó như hạ quyết tâm rồi bảo: “Hợp Hoan, em có biết đời người có bốn cái vui không?” Tôi gật đầu, không biết ý gì. Tử Thần thấy tôi ngơ ngác, chân mày khóe mắt đều hiện ý cười, tiếp: “Bây giờ tôi có ba cái, chưa đủ, em giúp tôi cái vui thứ tư đi. Tôi ngẩn người, hỏi: “Giúp thế nào?”
Tử Thần làm Thứ cát sĩ trong viện Hàn Lâm, không có khác biệt nhiều