Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tìm Lại Hạnh Phúc

Tìm Lại Hạnh Phúc

Tác giả: Tiểu Mạc

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341002

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1002 lượt.

chạy thẳng đến một đại lộ, gió thổi rất mát, nàng bỗng nhiên đứng lên, vịn vào kính xe.
La lên “aaaaaaaaaaaaaaaa”. Hiếu Tùng giật mình, khẽ lấy tay ấn nàng xuống “Văn, em làm vậy rất nguy hiểm”, thật biết làm cho người ta lo lắng mà.
Nàng khom người tới phía trước xoay đầu lại nhìn Hiếu Tùng “Anh nha, không sao đâu, em thường làm vậy mà”
Hiếu Tùng khẽ giật mình, tay run run, vì Thái Văn có thay đổi rất nũng nhịu lại rất nữ tính nữa, nhưng anh phải tin tưởng Thái Văn, chuyển chủ đề “hôm nay, cô gái kế bên…”
Nàng vội ngắt lời “được rồi, em chẳng muốn biết và chẳng cần biết”. Hiếu Tùng thở dài nhìn nàng đang vui vẻ dang tay ra, mái tóc của nàng cũng xõa ra, rất đẹp, rất ngây thơ, rất thuần khiết, đánh chết anh, anh cũng chẳng tin Thái Văn là loại cô gái lã lơi đâu.
Hiếu Tùng chở nàng đến một con sông rất đẹp, để ngắm cảnh đêm, nàng cùng Hiếu Tùng ngồi trên lan can chặn ngay giữa sông. “anh sống như thế nào trong 4 năm nay”
Hiếu Tùng nhìn biển đêm, khẽ đáp “anh sống rất tốt, anh rất cố gắng để học tập, cuối cùng anh cũng leo lên chức phó tổng của tập đoàn Dương thị”.
Nàng nhìn anh cười “thế thì tốt quá, em mừng cho anh”. Hiếu Tùng mỉm cười “ừ, nhờ công lao của em”
Nàng giật mình, nhìn anh bằng đôi mắt giống như xưa. Hiếu Tùng lại cười “nhờ em, mà năm đó anh cảm thấy mình rất vô dụng, ngay cả em gái của anh, anh cũng chẳng bảo vệ nổi, vì thế anh luôn nỗ lực để giành được chiếc ghế này”. Lúc Thái Văn cùng Dương Phàm xa cách, Thái Văn mất tích anh thật sự rất giận Dương Phàm, nhưng….anh không có tư cách để giận.
Hiếu Tùng lần đầu tiên nhận ra mình là một công tử chỉ biết ăn bám bố mẹ, vì thế anh đã nỗ lực rất nhiều lần, rất nhiều. Từ đó anh đã biết có tiền có quyền lực mới có thể sai khiến quỉ thần, vì anh vô dụng nên họ mới như vậy, khiến em gái mình đau khổ, anh cũng rất đau khổ.
Thấy sắc mặt của Hiếu Tùng biến hóa đủ mọi cảm xúc, nàng dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt của Hiếu Tùng khẽ xoa xoa “Hiếu Tùng, anh còn nhăn mặt nữa là sẽ mau già”.
Hiếu Tùng vội cười sảng khoái “Văn, là do ai khiến anh như vậy hả”. Hiếu Tùng ra vẻ trách móc nàng, nàng khẽ cười “nha, là do anh suy nghĩ nhiều, từ nay em sẽ sống tốt, được chứ”.
“ừ, nhớ lời hứa của em đấy”. Cả hai cùng quay lại thời điểm như xưa, khiến nàng nhớ tới lần đầu tiên nàng tâm sự với Hiếu Tùng , nàng khẽ bĩu môi “giá mà có bia nhỉ”
Hiếu Tùng cười cười trêu ghẹo nàng “Văn, em uống dở mà đòi uống sao”uống có một lon mà say bí tỷ rồi, nếu chuốc em ấy uống rượu thì liệu em ấy có khai ra sau 4 năm em ấy đã làm gì và ở với ai không?. Nàng dùng ánh mắt ai oán nhìn Hiếu Tùng “hừ, em uống dở sao, ít ra em cũng uống được một lon, lâu rồi em chưa được uống”.
Nàng giật mình vì biết mình lỡ lời, Hiếu Tùng nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh lẽo do gió sông thổi, Hiếu Tùng vội cởi áo khoác ra đấp cho nàng, oán trách “thế lúc trước em thường hay uống?”
Nàng nhớ lại khi đó, nàng đã uống rất nhiều, rất nhiều để mình say đi, chẳng còn cảm giác gì. Nàng mỉm cười ngây ngô nhìn Hiếu Tùng “ưm, nhưng đã rất lâu em chưa từng đụng đến bia”
Nhớ có lần nàng nghịch ngợm, khẽ uống một ngụm, cuối cùng là tiểu hoàng tử đã nhốt nàng đến một tháng khiến nàng chán chết. Nhớ lại nàng cười ngây ngô một mình, Hiếu Tùng để ý đến hành động của nàng, nụ cười trẻ thơ chứa đầy hạnh phúc chẳng hề giả tạo, Hiếu Tùng thở dài “xem ra 4 năm qua em sống không tệ”
Nàng vội nói “ừ, em sống không tệ, mới đầu chưa quen, nhưng rồi dần dần cũng quen, em đang rất hạnh phúc và mãn nguyện với hiện tại”
Nàng vội nói thêm “chưa bao giờ em cảm thấy cuộc đời này tươi đẹp đến vậy”. Hiếu Tùng xoa đầu nàng “ừ, em hạnh phúc thì tốt, phải ráng sống hạnh phúc lên em nhé”
Hai người cùng cười ngây ngô, trở lại những năm tháng học trò, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống mới, cùng đi trên con đường định sẵn là có duyên với nhau.
Chiếc xe BMW sang trọng lịch lãm di chuyển vào một tòa biệt thư cực kỳ đẹp và theo phong cách Châu Âu.
Dương Phàm xuống xe, Masami vội vàng đi theo thân ảnh của Dương Phàm, bỗng nhiên giày cao rót vướng phải đá của sàn nhà vấp té “a”.
Dương Phàm khẽ dựng bước, xoay đầu lại, đi qua “sao lại không cẩn thận”.
Masami tỏ ra ngây ngô “vâng, không có gì, anh không vui sao, suốt buổi tối mặt anh rất khó coi”
Dương Phàm vội đáp “anh lúc nào cũng vậy”. Dương Phàm xoay đi, Masami vội vàng đi theo “bình thường dù anh tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng hôm nay anh có vẻ rất giận ai đó, chẳng lẽ giận Hiếu Tùng cùng cô gái kia bỏ ra ngoài trước anh”
“được rồi, khuya rồi, bác Trương tiễn cô saitô về”. Giọng của Dương Phàm cực lạnh lại giận dữ, khiến Saitô Masami khóc lóc quay lưng đi vào xe.
Thím Hoa vội vàng nói “cậu chủ, cậu làm vậy”. Dương Phàm khẽ liếc nhìn Thím Hoa bằng ánh mắt cực lạnh lẽo, dù là ** nuôi của Dương Phàm, cũng phải sợ, cúi đầu lùi ra.
Dương phàm thoát hết quần áo trên người xuống, nhanh chóng bước vào phòng tắm sang trọng, mở vòi sen phun nước lạnh vào người, hai con mắt chim ưng bỗng khép lại, giọng giận dữ quát “chết tiệt, chết tiệt”
Khi nhắm


The Soda Pop