80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tìm Lại Niềm Tin

Tìm Lại Niềm Tin

Tác giả: Gumiho_Lanh_Lung

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 134709

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/709 lượt.

ề gì cả. Cô bỗng tức giận, đáy mắt bỗng đục ngầu lên nhìn lại Minh Tùng:
- Anh nói thần kinh cái gì vậy, ai cho phép anh nói gở về mẹ tôi, cút cho tôi…người đâu, lôi người này ra cho tôi.
Minh Tùng dùng cả hai tay lay mạnh bời vai yếu ớt của cô. Anh hơi to tiếng:
- Im lặng cho tôi, cô nhìn đi, sờ vào đây, vào đây, có phải tim mẹ cô ngừng đập rồi, có phải da thịt đã lạnh rồi, đúng hay không?
Minh Tùng cầm lấy tay Kiều Thư đặt vào ngực bà Thu Nga một lúc, lại đặt lên khuôn mặt bà một lúc… Đúng vậy, tại sao tim mẹ cô lại không đập giống tim cô, sao mẹ cô lạnh như vậy?
- Không được không được, mẹ bị lạnh, chăn…Thái Khang…lấy thêm chăn…
- Kiều Thư nghe tôi nói…mẹ cô đi rồi, cô phải chấp nhận, đừng dày vò bản thân, hãy để mẹ cô ra đi thanh thản…cô như thế này, có biết bác gái sẽ đau lòng lắm hay không? Cô muốn mẹ cô ra đi mà không thể nhắm mắt hả?
Kiều Thư sững người, lại hoang mang nhìn Minh Tùng, bỗng nhiên nước mắt ào ào, thi nhau trào ra khỏi khóe mắt, cô khóc lớn, và gào lên:
- Mẹ tôi, mẹ của tôi….phải làm gì đây…mẹ ơi….
Minh Tùng vội vàng ôm lấy Kiều Thư, cho cô một điểm tựa vững chắc…ôm người con gái đang run rẩy gào khóc trong lòng mình, Minh Tùng tự nhủ…đúng, anh tình nguyện là nơi để Kiều Thư tựa vào , dựa dẫm bất cứ lúc nào…người con gái này đau khổ, anh thật đau lòng, người con gái này thổn thức khóc, anh thật lo lắng, người con gái này hoang mang, anh thật sợ hãi… Vậy tại sao lại không thể vì người con gái này làm mọi chuyện.
Hai hàng nước mắt khẽ chảy ra từ đôi mắt nâu đen của Minh Tùng… Kiều Thư…tôi phải làm gì cho em? Anh khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô, xoa nhẹ lưng cô, ôm cô chặt chẽ như muốn sẻ chia tất cả nỗi buồn của cô, như muốn giành lấy tất cả nỗi đau của cô.
Cho đến khi Kiều Thư an tĩnh lại, anh mới tách cô ra, Kiều Thư ngay lập tức nằm lại bên cạnh bà Thu Nga sợ sệt mà nói:
- Con không muốn xa mẹ đâu mẹ ơi…giờ con phải làm gì?
- Kiều Thư…
Minh Tùng đau xót gọi tên cô, lại nghe cô nói:
- Giúp tôi gọi Thái Khang, điện thoại trong túi xách.
Minh Tùng bất đắc dĩ lấy điện thoại của cô, tìm số Thái Khang ấn goi. Chỉ 10′ sau, đã thấy Thái Khang có mặt.
Khuôn mặt anh ta suy sụp đứng cuối giường bệnh, nhìn Kiều Thư đang âu yếm ôm lấy mẹ, anh ta muốn tiến lên tách cô ra thì Minh Tùng đưa tay cản lại. Rồi thấy Kiều Thư lên tiếng:
- Trước đây mẹ từng nói, khi mẹ qua đời, mẹ muốn được an nghỉ ở một nơi yên tĩnh, muốn nằm trên một ngọn đồi xanh tươi, có cỏ xanh mướt, có tán lá rộng che nắng, một nơi có gió trời dạo chơi qua lại…cho anh một ngày, tìm nơi hợp ý mẹ, ngày mai đưa mẹ tới.
Thái Khang vội vàng:
- Mẹ đã chuẩn bị cả, không cần tìm, ngày mai có thể trực tiếp đưa mẹ tới.
Kiều Thư lại vuốt ve khuôn mặt hốc hác:
- Mẹ…mẹ đã chuẩn bị hết rồi ư? Kế hoạch kĩ lưỡng để vứt bỏ con ư? Sao không để con được lo cho mẹ một chút?
Hơi ngừng một chút, cô lại lên tiếng:
- Bố đâu? Giờ này ông ta ở đâu?
- Ông ấy…ông ấy đi công tác, không về kịp…
- Ông ta ở đâu?
- Ông ấy đi Mỹ…
- Anh biết từ bao giờ?
Thái Khang cúi gằm mặt mà nói:
- Khoảng hơn một tháng trước.
- Ông ta biết không?
- Biết…chỉ có điều…công việc…
- Im miệng. Bố con nhà anh có khi nào không bao che cho nhau. Tôi còn lạ sao? Tốt nhất anh nên gọi ông ta về, đừng để tôi ra mặt, hiểu ý tôi không?
- Được được, đang trên đường về, ngày mai sẽ tới nơi, anh đảm bảo.
Thái Khang hốt hoảng nói, tránh cho Kiều Thư tức giận, anh lại không biết cô em gái này đáng sợ như thế nào sao… Kiều Thư tiếp tục nói:
- Về hết đi, tôi muốn bên mẹ đêm nay, đừng ai làm phiền tôi.
Rồi cô lại vùi mặt vào thân người đã lạnh của bà Thu Nga, ôm chặt lấy, như không muốn để bà phải chịu đựng sự lạnh lẽo.
Thái Khang rưng rưng chầm chậm ra về, còn Minh Tùng thì chỉ ra ngoài, anh ngồi ở ghế đợi phía cạnh cửa, anh không muốn để cô lại một mình…ánh mắt tuyệt vọng kia…ai biết cô ấy có thể làm những gì chứ?
Đồng hồ đã 7h sáng, nhưng sao trời bỗng u ám, lạnh lẽo đến vậy, anh nhìn vào phòng bệnh, thấy Kiều Thư vẫn chặt chẽ ôm mẹ không một chút rời ra. Lại thấy Thái Khang cùng một người đàn ông trung niên mặc bộ vest xám chỉnh chu đi gần lại, anh hơi nhíu mày…chắc là bố Kiều Thư…
Anh khẽ lay Kiều Thư và nói:
- Có lẽ đến lúc rồi.
Cô không động, chỉ im lặng nghe Minh Tùng nói:
- Họ đến rồi.
Cho đến khi ông Thái Hòa và Thái Khang cùng vài người vào phòng, Kiều Thư mới ngồi dậy, cô không tỏ vẻ gì, chỉ nhanh chóng tách khỏi mẹ mình để họ đưa bà Thu Nga đi, không dám nhìn vì sợ không đủ tự tin rời xa bà. Minh Tùng nhẹ ôm lấy thân hình mảnh mai như sẵn sàng đổ xuống bất cứ lúc nào của Kiều Thư. Cô tựa vào anh mà nói:
- Giúp tôi…đưa tôi ra chỗ mẹ…
Anh gật đầu đỡ lấy cô đang xiêu vẹo đi theo mọi người mà không dám ngẩng mặt lên. Anh đau xót bên cạnh cô cho đến lúc mọi việc hoàn tất. Chỉ có điều…từ khi ở bệnh viện đi ra, Kiều Thư không khóc, không gào thét, chỉ lạnh lùng lại yếu ớt nhìn mẹ đang xa rời mình mà thôi. Gương mặt xinh xắn giờ đây mệt mỏi, tuyệt vọng và vô cảm xa