Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tìm Về Dấu Yêu

Tìm Về Dấu Yêu

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 134955

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/955 lượt.

gười, đừng bao giờ để đến một ngày hối hận không kịp”
“Ừm”
“Ngày kia nhóm mình họp mặt, cậu có định mời anh ta đến không?”
“Nay mình vẫn còn là người yêu của anh ta, sinh nhật cậu, tất nhiên tụi mình sẽ cùng đi”
. . . . . .
Cửa sổ thủy tinh bị mở ra, hơi lạnh sáng sớm tấp vào trong nhà, bầu trời nặng nề u ám, nhìn không ra một tia nắng mặt trời.
Lạnh lẽo, như muốn mưa.
——
“Việc anh ủy thác chúng tôi điều tra chuyện Dung Nhược lúc trước, chúng tôi không thể hoàn thành, hi vọng anh bỏ qua”. Thừa lúc vợ mình cùng hai người chị em đã đi vào phòng bếp, Đỗ Khải vẻ mặt áy náy nói.
“Sao có thể chứ, đội trưởng Đỗ khách khí quá rồi”. Vân Trạm cười nhạt.
Tuy anh và Đỗ Khải không quen, nhưng anh biết rõ Dung Nhược cùng Điền Ngọc cảm tình rất tốt. Nếu Dung Nhược không cho phép, anh rất khó từ Đỗ Khải – chồng của Điền Ngọc lấy được tin tức về cô. May mắn, lúc trước anh cũng chỉ ủy thác việc đó cho đội thám tử này mà thôi.
“Này hai anh”, Điền Ngọc bưng một khay hoa quả ra từ phòng bếp,”Đang nói chuyện gì vậy? Ăn trái cây đi”. Đem khay đặt lên bàn trà, cô ngồi xuống bên cạnh Đỗ Khải.
Vân Trạm chuyển động xe lăn, đến bên cửa sổ, chống tay vịn di động thân thể một chút, phía sau đã vang lên thanh âm dịu dàng: “Sao vậy? anh mệt mỏi sao?”
Vân Trạm quay đầu, chống lại ánh mắt trong suốt của Dung Nhược,”Không sao”
“Hay là, chúng ta về trước”. Dung Nhược đến bên người Vân Trạm, nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh.
“Dung Dung, chúng ta chơi bài đi?” Điền Ngọc ngồi trên sô pha hỏi.
Dung Nhược nhìn người trên xe lăn một cái, xoay người,”Không được, các cậu chơi đi, mình và Vân Trạm về trước một chút”
“Sao thế? Về rồi à?”
“Ừm”. Dung Nhược cười đi tới ôm lấy món quà sinh nhật,”Dĩ Thuần, sinh nhật vui vẻ!”
“Đinh!” Lầu một, cửa thang máy mở ra, Dung Nhược đẩy Vân Trạm đi đến đại sảnh sáng rực.
“Tuyết rơi rồi!” Cô đột nhiên dừng bước, nhìn ra ngoài cửa kính. Phía ngoài cửa, dưới ánh đèn đường, có thể thấy rõ những hạt tuyết đang rơi xuống.
“Đúng vậy, Dung tiểu thư, cũng rơi vài tiếng rồi, rất lớn nữa”. Bác gác cửa đeo chiếc kính lão cười híp mắt nói.
“Vậy ạ?” mỉm cười đáp lại, Dung Nhược đi thẳng đến cạnh cửa, quả nhiên phát hiện mặt đường đã đọng lại một lớp tuyết dày.
“Để anh gọi lái xe tới, đưa em về trước nhé”. Vân Trạm chuyển động xe lăn, đi đến bên cạnh Dung Nhược, lấy di động từ trong túi ra.
“Chờ chút!” Dung Nhược đè tay anh lại. Buổi chiều lúc bọn họ đến, vì không đoán được là sẽ chơi đến khi nào, nên Vân Trạm đã dặn tài xế trở về trước, bây giờ tuyết rơi quá lớn, lái xe cũng sẽ không an toàn, vì vậy, cô theo bản năng ngăn anh lại.
“…….Hay là để tôi đi lên mượn cái ô rồi tính sau”. Cô xoay người đi về phía thang máy, đi được hai bước lại dừng, xoay người lại nói,”Anh trước hết khoan gọi tài xế đến”
“Ừ”. Gật gật đầu, Vân Trạm nắm điện thoại trong tay, nhìn theo cô bước vào thang máy.
“Ơ? Sao cậu quay lại vậy?” Mở cửa ra, Hã Dĩ Thuần khó hiểu hỏi.
“Tuyết rơi rồi, cho mình mượn cái ô”
“Thật sao?” Điền Ngọc bở dở bài trong tay, chạy đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra, phấn khởi reo lên,”Woa, tuyết lớn quá!”
“Cho cậu”. Đem ô đưa cho Dung Nhược, Hà Dĩ Thuần nhìn ra ngoài cửa sổ một cái,”Tuyết lớn như vậy, đi ra ngoài ổn không?”
“Ừm, mình cũng sợ lái xe không an toàn”. Dung Nhược nhíu mày. Cho dù cảm tình và thái độ hiện nay với Vân Trạm đã khác, nhưng cô vẫn không thể yên tâm mà để Vân Trạm ngồi xe về trong thời tiết thế này.
“Như vầy dễ dàng hơn nè!” Điền Ngọc tựa vào cửa sổ, nở nụ cười,”Để anh ta đến nhà cậu đi! Dù sao nhà cậu cách nơi này không xa, đi từ từ là đến thôi”. 






Vân Trạm lúc này đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, bên ngoài tuyết rơi ngày càng dày đặc, điều chỉnh cho nước nóng từ từ rót xuống, Dung Nhược tâm hỗn loạn nhìn ly sữa ấm trước mắt.
Cô cuối cùng lại thật sự chấp nhận ý kiến của Điền Ngọc, đưa Vân Trạm về nhà trọ của cô ——– thì ra, bất luận thế nào, cô rốt cuộc cũng không thể dứt khoát không quan tâm đến anh.
“Này”. Chờ Vân Trạm nói chuyện với Vân Hân xong, cô mới bước ra từ phòng bếp, đem cái ly trong tay đưa cho anh.
Vân Trạm nhìn chung quanh căn phòng trọ chỉ có một người ở này —– trên mặt sàn gỗ thô, ngoại trừ một cái tủ gỗ lùn, một bàn ăn, tivi cùng bộ sô pha màu hạt dẻ, trong phòng khách cũng không hề bày biện trang trí thêm thứ gì khác.
“Chỉ ở một người, khó tránh khỏi có chút đơn giản”. Ngồi xuống sô pha, Dung Nhược túm qua một chiếc gối ôm, vỗ vỗ.
“Ừm, không sao đâu”. Vân Trạm nhắm mắt lại, cố chịu cơn đau co rút ở thắt lưng.
“………..Em không cần bận tâm đến anh đâu, về phòng ngủ đi”. Đem xe lăn dừng ở cảnh sô pha, Vân Trạm nâng mắt nhìn về phía Dung Nhược.
“Ừm. Vậy, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Tiện tay tắt công tắc đèn dưới đất, Vân Trạm trong bóng đêm chuyển thân lên sô pha. Nhìn về phía phòng ngủ đang đóng chặt cửa, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đã quên mất bao nhiêu lâu không có thói quen lên giường nghỉ ngơi trước nửa đêm