XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Bất Yếm Trá

Tình Bất Yếm Trá

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 1341732

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1732 lượt.

p đón Ôn Tửu, “Đến đây, đến đây, ngồi bên cạnh bà nội này, đứa nhỏ A Luật này cũng thật kín miệng, im hơi lặng tiếng dẫn bạn gái trở về, dọa chúng ta nhảy dựng.”
Bà nội vừa mở miệng, không khí ở đây mới xem như dịu xuống một chút.
Ôn Tửu cười cùng Yến Hoan một trái một phải ngồi xuống bên cạnh bà.
Ông cụ Yến lại không thân thiết giống như bà nội, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Ôn Tửu, sau đó nói với Yến Luật: “Cháu vào đây một lát, ông có chuyện muốn hỏi cháu.” Nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng làm việc đối diện với cầu thang.
Yến Luật đi theo phía sau ông nội vào phòng, trước khi đóng cửa phòng, lo lắng nhìn thoáng qua Ôn Tửu.
Cô đang nói chuyện với bà cụ, trên gương mặt xinh xắn không hề có vẻ căng thẳng hay gò bó mà ý cười dịu dàng, mặt mày cong cong, lộ ra vẻ nhu thuận đáng yêu.
Anh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy không uổng công mình phải làm chân chạy vặt suốt đường đi, xem ra cô thừa sức ứng phó với bà cụ.
Bà nội mỉm cười hỏi: “Cháu ngoan, tên cháu là?”
Vừa rồi bà cụ quá kinh ngạc nên chưa nghe rõ tên của Ôn Tửu.
Ôn Tửu cười, nắm lấy bàn tay của bà, sau đó viết tên của mình lên lòng bàn tay bà, động tác vô cùng tự nhiên, thân thiết.
“Tên này rất đặc biệt.” Lòng bàn tay hơi ngứa, trong lòng cũng ngứa, bà rất thích loại cô gái thoải mái như vậy, gặp người không hề rụt rè, giống như trời sinh đã là người một nhà.
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bà nội, tháng trước cháu vừa tròn hai mươi lăm tuổi.”
“Rất tốt rất tốt, tuổi này rất hợp với A Luật, vẫn còn đi học hay đã đi làm?”
Ôn Tửu nở nụ cười: “Bà nội, có phải bà đang khen cháu trông ít tuổi phải không?”
Bà cụ vui tươi hớn hở nói: “Còn không phải sao, trông giống học sinh như vậy, thật đúng là trẻ đẹp.”
“Cháu đã đi làm ba năm rồi, bà nội.”
Ôn Tửu phát hiện bà cụ nói tiếng phổ thông vô cùng chuẩn, khác với tiếng địa phương của Yến Thanh Ngọc, hỏi đến mới biết được, thì ra bà nội từng làm ở viện nông nghiệp tỉnh, sau khi về hưu mới quay về quê hương.
Ôn Tửu cười nói: “Bà thật sáng suốt, thành phố X là một trong hai mươi thành phố được cả nước bầu chọn là có triển vọng nhất.”
Bà cụ lập tức cảm thấy chính mình đã tìm được tri âm, vô cùng vui vẻ nói: “Còn không phải như vậy sao, thành phố lớn có gì tốt, không khí ô nhiễm nghiêm trọng, nơi nơi kẹt xe, bà ở dinh thự Khuynh Thành, mua đồ ăn phải lái xe, qua lại trên đường ba giờ, rất phiền phức. Đợi lát nữa cháu lên tầng ba xem vườn rau và nhà ấm trồng hoa của bà đi.”
Ôn Tửu mỉm cười hỏi: “Bà nội, bây giờ cháu muốn xem có được không?”
“Được.” Bà cụ ước gì gọi người đều đến xem thành tích của bà, nên lập tức đứng dậy đưa Ôn Tửu lên lầu.
Ôn Tửu đi đến đầu cầu thang, chợt nghe trong phòng làm việc vang ra một tiếng ầm, có vẻ như là âm thanh vỗ bàn. Hiển nhiên, người vỗ bàn nhất định là ông cụ, không phải là Yến Luật. Xem ra, vị “bạn gái” này thật sự không được hoan nghênh a.
Bởi vì Ôn Tửu không phải là bạn gái thật sự của Yến Luật cho nên cô tuyệt không tức giận vì ông cụ không chào đón mình, ngược lại chỉ cần nghĩ đến Yến tiên sinh vừa cao ngạo, lạnh lùng vừa khó chịu săm soi vậy mà cũng bị người khác vỗ bàn, thật đúng là…hả lòng hả dạ a.
Bà nội làm như không nghe thấy động tĩnh trong phòng, vẻ mặt như thường dắt Yến Hoan lên tầng, Ôn Tửu giơ tay ra định đỡ tay bà.
Bà cụ cười nói: “Không cần dìu bà, sức khỏe của bà rất tốt.”
Quả thật đúng như vậy, một bà lão hơn bảy mươi tuổi lại có thể một hơi đi thẳng lên tầng ba, tuyệt không tốn sức.
Đến tầng ba vừa nhìn, quả thật Ôn Tửu cảm thấy mình như đang ở chợ hoa phía nam. Toàn bộ tầng ba làm thành nhà ấm trồng hoa bằng thủy tinh, gỗ thông màu vàng nhạt chế thành giàn trồng hoa cao thấp chằng chịt rất thú vị, phía trên đặt rất nhiều loại hoa cỏ, ánh mắt trời chiếu vào khiến người xem lóa mắt, lá xanh của các loài hoa khiến cho con người ta cảm giác ấm áp như bây giờ đang là mùa xuân, chính giữa giàn hoa có đặt bàn trà nước, ghế mây, đây thật sự là một chỗ thanh thản dễ chịu.
Bà cụ rất đắc ý chỉ vào góc đông nam, “Đó là các loại rau xanh do bà trồng, chờ khi ăn cơm cháu nhất định phải nếm thử, hương vị của nó tuyệt đối khác hẳn so với đồ ăn mua trong siêu thị.”
Ôn Tửu mỉm cười nói: “cán bộ kì cựu đã về hưu của viện nông nghiệp thật sự không giống với người khác.”
Bà nội mừng rỡ, cười không ngậm miệng lại được, dẫn Ôn Tửu đi thăm một vòng, sau đó nói: “Đi, chúng ta xuống lầu xem phòng cháu.”
Ba người tới tầng hai, cửa của mấy phòng ngủ đều mở ra, hiển nhiên là các phòng chuẩn bị cho hai anh em Yến Luật. Bà cụ chỉ vào một gian phòng ngủ trong đó, nói: “Tiểu Ôn, cháu ở phòng này đi.”
“Vâng.”
Yến Hoan nói: “Bà nội, cháu ở phòng kia à?”
“Cháu ở dưới lầu, cách vách phòng của ông bà nội.”
“Cháu muốn ở cùng với chị gái.”
“Chuyện này không thể được, chị ấy là khách.”
Ôn Tửu cười nói: “Không sao ạ.”
“Không được không được, con nhóc này ồn ào thế nào, bà biết rõ nhất. Trước tiên, cháu cứ rửa mặt nghỉ ngơi đi, cứ xem đây như nhà của mình, đừng khách sáo.”
Ôn