
Tác giả: Thị Kim
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341737
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1737 lượt.
quay lại phòng làm việc, phát hiện Ôn Tửu lại không thưởng thức tác phẩm đắc ý do anh làm ra, mà đang cầm kéo cắt tờ giấy anh vừa làm hỏng, mở ra, thế mà thành một chữ phúc.
Đôi tay này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh khiến người khác phải bất ngờ nữa?
Yến Luật liếc nhìn Ôn Tửu một cái: “Cầm câu đối xuân lại đây.”
Hàng năm, việc viết và dán câu đối xuân đều là việc của Yến Luật, mở cửa lớn ra, anh đứng trên bậc thang ngoài cửa, khóe mắt liếc nhìn Ôn Tửu đang đứng đó, hai tay nâng câu đối xuân giống như tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh, thật sự trong lòng anh vô cùng hài lòng, thoải mái.
Như vậy mới đúng.
Yến tiên sinh đều khoan khoái dễ chịu cả người mà dán câu đối xuân, chợt nghe “tiểu nha hoàn” kia dùng âm thanh dễ nghe, buồn bã nói: “Vóc dáng cao thật tốt.”
Giờ cô mới biết sao?
Đẹp trai đi!
Tay Yến tiên sinh tao nhã, đắc ý xoa nhẹ lên câu đối xuân.
“Dán câu đối xuân, đổi bóng đèn cũng không cần phải đứng lên ghế.”
“…” Yến Luật đút tay vào túi quần: “Lên tầng.”
Hai người đi lên lầu ba.
Ôn Tửu đưa câu đối xuân do chính mình viết cho Yến Luật, sau khi dán xong ở hai bên cánh cửa, Yến tiên sinh phát hiện ra dù cho mình có giơ tay cao hết mức cũng không thể với tới chỗ cao nhất của cánh cửa, tầng ba là nhà ấm trồng hoa, nên làm cửa vừa rộng vừa cao.
Yến tiên sinh nâng câu đối xuân, rất buồn bực cúi đầu nhìn Ôn Tửu: “Chuyển cái ghế lại đây.”
Ôn Tửu đi vào phòng trồng hoa lấy một cái ghế bằng gỗ thông lại đây.
Yến Luật đứng lên ghế, dán bức hoành xong, còn một góc bên phải của bức hoành chưa dán kỹ, góc tờ giấy hơi cong lên, anh liền nghiêng người tới để vuốt cho thẳng, kết quả của việc dịch một bước này là suýt nữa thì làm đổ ghế.
Yến Luật vừa mới cảm giác thân thể hơi nghiêng một chút, liền bước xuống đất.
Ôn Tửu vốn muốn đưa tay đỡ lấy anh, nhưng thấy anh phản ứng nhanh nhẹn, bình yên vô sự, liền đút tay vào túi áo.
Yến Luật quay đầu lại, thấy Ôn Tửu đút hai tay trong túi áo, liền thuận miệng nói: “Vừa rồi suýt chút nữa là tôi ngã rồi, cô cũng không biết bước đến đỡ tôi sao?”
Thái độ lạnh nhạt, không đếm xỉa của Ôn Tửu không biết sao lại khiến anh rất tức giận, cô thế mà lại không hề quan tâm đến anh.
Ôn Tửu nhìn anh, không nhanh không chậm nói: “Không phải anh đã nói, khi ở chung một mình với nhau, bên B không thể chủ động có bất kì tiếp xúc thân thể nào với bên A sao? “
Lấy đá đập chân mình, thật đau quá.
Thỏa Thuận
Yến Luật đi xuống tầng hai, trực tiếp đóng cửa phòng lại, bắt đầu soạn thảo thỏa thuận mới.
Chọc cho Yến tiên sinh anh tuấn giận đến nỗi biến thành một con ếch xanh anh tuấn rất thú vị, Ôn Tửu cười khanh khách đi xuống tầng một.
Trong phòng khách, ông nội và Hoan Hoan đang ngồi trên sô pha, Hoan Hoan ồn ào muốn đổi kênh, nó đòi xem cừu vui vẻ và đại sói xám, còn ông cụ thì tỏ vẻ đau đầu.
Ôn Tửu đi qua, sờ sờ bím tóc của cô bé: “Hoan Hoan, xem ‘thất không trảm’ còn hay hơn xem đại sói xám nhiều, cháu ta cùng nhau xem đi.”
“Vâng.” Ôn Tửu lập tức đứng dậy, đi lên tầng.
Phòng của Yến Luật với phòng của cô liền nhau, cửa phòng đóng chặt, bên trong im ắng, cô nhẹ nhàng gõ hai cái.
“Yến Luật, bà nội bảo anh xuống ăn cơm.”
Bên trong truyền ramột tiếng rầu rĩ: “Biết rồi.”
Ôn Tửu xoay người đi xuống tầng, vừa mới đi được vài bước, cửa phòng ở phía sau đã mở ra, Yến Luật gọi cô lại: “Cô vào đây một chút.”
Ôn Tửu quay đầu lại, phát hiện vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt đẹp trai của Yến Luật, tay còn cầm một cây bút máy. Đây là?
Ôn Tửu khó hiểu đi vào phòng anh, phòng này bày biện không khác mấy với phòng của Ôn Tửu, chỉ khác ở đồ dùng trên giường, màu lam nhạt và màu lam đậm của vỏ chăn và ga giường bổ sung cho nhau, vô cùng đơn giản.
Yến Luật cầm lấy một trang giấy đặt trên bàn sách đưa cho Ôn Tửu, nghiêm mặt nói: “Tôi cảm thấy bản thỏa thuận lúc trước có rất nhiều chỗ không thích hợp, cho nên muốn thảo ra một bản khác.”
Ôn Tửu nghe xong câu này, đôi mắt trong suốt, óng ánh hiện lên một tia kinh ngạc, giương mắt nhìn Yến Luật, cười cười.
Rốt cuộc anh cũng có lương tâm phát hiện ra, cảm thấy bản hợp đồng kia quá săm soi, cho nên muốn sửa đổi thành một bản bình thường à?
Ôn Tửu nhận lấy, nhìn xem, sau đó mới phát hiện ra mình thật sự đã đánh giá quá cao về lương tâm của Yến tiên sinh, bản thỏa thuận mới này, rõ ràng càng soi mói!
Bên B không được sai bên A làm bất kì chuyện gì.
Bên B không được đặt bất kì biệt hiệu nào cho bên A.
Bên B không được. . . . .
Bên B không được. . . . .
Bên B phải. . .
Bên B phải…
Bản thỏa thuận mới này, thật đúng là cặn kẽ tới từng sợi tóc.
Ôn Tửu ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh tuấn mà cao ngạo của Yến Luật, nhẹ nhàng bâng quơ cười cười: “Tôi xem xong rồi.”
Yến Luật nhíu mày: “Vậy cô có ý kiến gì không?”
Ôn Tửu ra vẻ trầm tư, ngừng một lát, sau đó nghiêm mặt nói: “chữ viết bằng bút máy của Yến tiên sinh nhìn rất được.”
Đây là ý kiến của cô?
Yến Luật tức giận đến