
Tác giả: Dạ Dao
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341339
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1339 lượt.
cười lớn: “Bốc phét”.
“Thật đấy”.
“Ha ha, em không tin đâu”.
“Hôm nay là thứ năm”.
“Gì cơ?”
Hôm nay là ngày gì có biết không?”
Trần Dư Phi ôm ôm đầu, nghĩ ra mấy ngày đặc biệt đem so sánh, không phát hiện hôm nay là ngày kỉ niệm gì: “Là ngày gì?”
Nhiếp Phong trầm giọng cười: “Hôm nay là ngày nhớ em nhất, từ sau khi quen em”.
Trần Dư Phi lập tức kêu lên: “Những lời nói mật ngọt của anh có thể mới mẻ một chút được không? Câu nói này hôm qua anh đã nói rồi, rốt cuộc ngày nào mới là nhớ nhất hả?”
“Hôm nay còn nhớ hơn cả hôm qua, càng ngày càng nhớ em nhiều hơn”.
Nét dịu dàng trong mắt Trần Dư Phi sắp rơi xuống: “Anh, anh thực sự đã uống nhiều rồi…”
“Mới say quá nửa, vẫn còn nửa non tỉnh táo, đợi khi gọi điện thoại xong cho em mới say hết”.
“Nhiếp Phong…”. Trần Dư Phi nấc lên, Nhiếp Phong cười, truy hỏi: “Gì cơ?”
“Có thể đừng giả tạo văn vẻ như vậy được không, thực sự là có chút tiêu hóa không nổi đấy”.
Nhiếp Phong ha ha cười lớn: “Cái gì gọi là giả tạo văn vẻ chứ, vậy anh tặng em một ít văn vẻ thật sự đây, vểnh tai lên mà nghe cho kĩ nhé”.
“Xem anh có thể văn vẻ tới đâu nào, em đang nghe đây, nói đi!”
Nhiếp Phong dừng lại khoảng hai giây, cố tạo tư thế, hắng hắng giọng, Trần Dư Phi cố gắng bịt miệng không cười, nghe thấy anh dùng giọng trầm trầm ngà ngà say đọc ra hai câu thơ không biết là ngôn ngữ nước nào: “Hay besos que se dan con mirada, hay besos que se dan con memoria.”
Tuy nghe không hiểu, nhưng trái tim Trần Dư Phi vẫn đập mạnh liên hồi, giọng nói rất chân thành của Nhiếp Phong khiến cô thu lại nụ cười trên mặt, trầm mặc tận hưởng những gợn sóng đột nhiên lăn tăn nơi sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ có trái tim đang lặng lẽ đập. Ngăn cách bởi đường điện thoại và khoảng cách xa xôi, Trần Dư Phi tưởng tượng ra biểu cảm của Nhiếp Phong lúc này, khẽ hỏi: “Là… là ý gì vậy?”
“Là tiếng Tây Ban Nha, dịch ra đại ý nghĩa là: Có một số nụ hôn được gửi đi thông qua ánh mắt, có một số nụ hôn được dành tặng nhờ vào kí ức”.
“Câu thơ rất đẹp.”
“Lần này thật sự văn vẻ rồi chứ!”
Trần Dư Phi gật đầu: “Thật sự văn vẻ! Không ngờ ngay cả tiếng Tây Ban Nha anh cũng biết”.
Nhiếp Phong cười có phần tinh quái: “Chỉ biết hai câu này thôi. Hồi học đại học, đám nam sinh bọn anh hễ cứ gặp phải cô gái nào mình theo đuổi đã lâu mà không được liền lôi hai câu thơ này ra đọc, cơ bản là không có ngọn núi nào không công phá được, một chiêu “giết” sạch”.
Tối qua nói chuyện với Nhiếp Phong quá khuya, sau khi tắt điện thoại một chút buồn ngủ cũng không có, Trần Dư Phi lại lên mạng đọc tiểu thuyết một lúc, ngày thứ sáu đi làm vẫn tinh thần phơi phới. Buổi phỏng vấn nhân viên ứng tuyển diễn ra vào 9h30 sáng, đúng 9h Tiểu Uông phòng nhân sự gõ cửa bước vào phòng làm việc của Trần Dư Phi, cầm theo một bộ hồ sơ giao cho cô: “Sếp Đoàn vừa mới giao cho tôi, có người nhờ giúp đỡ”.
“Tổng giám đốc Đoàn?”. Trần Dư Phi nhận lấy xem qua, học lực và kinh nghiệm công tác miễn cưỡng có thể chấp nhận. Sự việc này cũng không có gì lạ lẫm, không thể tránh được, cô nhún nhún vai, ra dấu ok về phía Tiểu Uông.
Trước khi đến thời gian đã hẹn, tất cả những người đã nhận được điện thoại thông báo đều đã tới. Hai người Trần Dư Phi và Tiểu Uông ở phòng nhân sự ngồi trong một gian phòng hội nghị nhỏ gặp mặt từng người từng người một. Thì ra, phòng tài vụ của công ty tuyệt đại đa số đều là nữ đồng nghiệp, lần này Trần Dư Phi cố ý lựa chọn một tỉ lệ giới tính cân bằng trong số những nhân viên mới vào, những người tham gia phỏng vấn được lựa chọn nam nữ mỗi bên một nửa.
Cả một buổi sáng phỏng vấn, Trần Dư Phi và Tiểu Uông vất vả trao đổi những người mình tâm đắc, năm chàng trai, tướng mạo thật có lỗi với công chúng quá, oan uổng cho cô khi cô còn mặc một bộ trang phục rất gợi cảm, muốn tìm một người vừa có tài vừa có sắc cho phòng tài vụ. Sau khi cười đùa, hai người nghiêm túc thương lượng một hồi, bước đầu đã quyết định danh sách trúng tuyển, thông báo trưởng phòng nhân sự phê duyệt. Đương nhiên cái người “nhờ mối quan hệ giúp đỡ” kia cũng được thông qua.
Tan làm, lúc ngồi cùng xe về nhà bố mẹ, Đoàn Vân Phi hỏi Trần Dư Phi: “Có biết cái người buổi sáng “nhờ mối quan hệ” mà phòng tài vụ phỏng vấn là từ đâu ra không?”
“Từ đâu vậy?”
“Cậu thật sự không nhận ra sao?”
Trần Dư Phi vò đầu khó hiểu: “Nhận ra ai? Mình quen cô ấy sao?”
Đoàn Vân Phi lắc đầu cười: “Đúng là quý nhân hay quên chuyện, may mà mình còn khen cậu trước mặt Thượng Văn là cậu không dễ kích động, kham nổi chuyện lớn.
“Rốt cuộc thì là ai?”
“Nghe nói là một cô em họ của cậu, nghĩ cho kĩ đi, có phải là có một cô em như thế không”.
Trần Dư Phi há hốc miệng vỗ vỗ đầu: “Hình như có một người tên gọi như thế, trời, tổng cộng mình có 5 dì, 2 cậu, 4 cô, dì họ, cậu họ, cô họ nhiều không đếm xuể, em họ khắp thiên hạ, đa phần đều là đã lâu không gặp rồi, sao có thể nhận ra được. Sao cậu biết? Rốt cuộc là ai đã nhờ vả thế?”
“Thượng Văn”.
“Thượng Văn? Cậu ấy ăn no dửng mỡ à!”
“Cũng không phải là cậu ấy. Lần trước lúc b