
Tác giả: Tử Văn
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134918
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/918 lượt.
hông!” Đôi mắt Tống Ninh Ninh xinh đẹp mà hung tợn nhìn Lưu Kinh Lý, “Bà đây nhất đinh chặt đứt tay nhà ngươi!”
Nghe thấy những lời nói của cô, sắc mặt Đỗ Phù Lãng trở nên xanh mét, tay dài duỗi ra, bắt lất tay cô hỏi rõ, “Em nói hắn ta đụng tới em là có ý gì?”
“Hiện tại muốn hỏi đã quá muộn.” Thân thể nhỏ bé của cô linh hoạt chớp cái đã thoát khỏi tay anh, “Bản tiểu thư nói rất khó chịu, thật con mẹ nó!”
Cô dùng lực cởi đôi giày cao gót dưới chân, “Tôi hiểu hết rồi! Đôi giày rách nát này trả lại cho anh. Trên đời này việc gì cũng có lý do của nói, không thích hợp chính là không thích hợp, có cố gắng cũng không có hi vọng!” Cô quăng mạnh đôi giày trên mặt đất, chân trần chạy ra ngoài.
“Ninh Ninh?” Đỗ Phù Lãng nhìn bóng lưng cô đang dần rời xa, đáy mắt hiện lên tia hoảng hốt. Anh quay đầy lại, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào khuôn mặt đang trắng bệch của Lưu Kinh Lý, “Anh đụng chạm vào cô ấy?”
“Chỉ là sờ mó một chút thôi, có cần phải nghiêm trọng như thế không?” Lưu Kinh Lý giải thích bằng giọng điệu rất đúng tình hợp lý, “Có điều chỉ vì một trợ lý riêng nho nhỏ thôi mà, như thế nào? Anh muốn vì cô ta mà trở mặt sao? Đừng quên, sản phẩm của công ty các anh đúng là dựa vào chúng tôi mới có thể có được kết quả tiêu thụ tốt như thế.”
Vẻ mặt Đỗ Phù Lãng vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng không biết quả đấm trong lòng bàn tay đã nắm lại từ lúc nào. Từ lúc chào đời cho đến giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hai chữ “Giáo dưỡng” này thật sự nên xuống địa ngục đi—nếu có thể, anh cũng muốn hung hăng đánh cho cái tên vô lại Lưu Kinh Lý này một trận lên bờ xuống ruộng.
“Mặc dù công ty anh là nhà phân phối thuốc lớn nhất,” anh kiềm chế lửa giận đang bùng phát, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lưu Kinh Lý, “Nhưng không phải là duy nhất, tôi sẽ khiến cho anh vì chuyện ngày hôm nay mà phải trả giá đắt. Hiểu Phong--”
“Vâng ạ.” Trợ lý Trình Hiểu Phong lập tức tiến lên.
“Cậu hãy đi xử lý một chút.”
Trình Hiểu Phong gật đầu.
Đỗ Phù Lãng rõ ràng hoàn toàn không lãng phí một chút thời gian nào, quay đầu lập tức đi về phía Tống Ninh Ninh biến mất mà rời đi.
“Phó tổng Đỗ, cậu đây là có ý gì?” Lập tức bị ném xuống, Lưu Kinh Lý có chút thở không ra hơi.
Vẻ mặt Trình Hiểu Phong chán ghét nhìn hắn, chậm rãi mở miệng. “Lưu Kinh Lý, xem ra nhiều năm hợp tác của chúng ta chỉ vì mối họa hôm nay anh gây ra mà phải chấm dứt rồi.”
Lưu Kinh Lý không dám tin há miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tối nhất anh nên cầu nguyện để cho phó tổng của chúng tôi đuổi kịp Tống tiểu thư kéo trở về đi, nếu không thì xem ra chuyện xấu anh làm vài năm nay, tôi nghĩ phó tổng của chúng tôi cũng không còn hứng thú thay anh giấu giếm nữa đâu.”
Thoáng chốc sắc mặt Lưu Kinh trở nên rất khó coi. “Cô gái đó không phải chỉ là một trợ lý nhỏ thôi sao?”
“Hiện tại thì có lẽ thế.” Khóe miệng Trình Hiểu Phong nhếch lên. “Nhưng sau này có thể sẽ là phu nhân phó tổng.”
Nghe được câu nói đó, sắc mặt Lưu Kinh Lý hoàn toàn tái mét rồi. Đời này hắn coi như xong rồi!
Tống Ninh Ninh nhìn thang máy chậm rãi đi lên, cô ‘phi’ một tiếng, xoay người bước nhanh ra phía một tầng lầu.
“Ninh Ninh?” Thư kí Trần Nhân Chi kinh ngạc nhìn cô. “Cô chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu?”
Tống Ninh Ninh không trả lời. Bởi vì cô đang tức đến phát điên, nếu như không ngay lập tức rời khỏi nơi này, thì cô không phải là đi giết chết tên háo sắc Lưu Kinh Lý thì cũng là đi đánh nhau với tên Đỗ Phù Lãng trong mắt chỉ có công việc mà không coi cô ra gì kia.
Trần Nhân Chi nhìn vẻ mặt xanh mét của Tống Ninh Ninh lúc rời đi, thì cảm thấy rất kỳ quái. Cô mới vừa rời khỏi phòng họp đi lấy tài liệu có vài phút, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Cô thẳng chân bước tới phía phòng họp thì lập tức nhìn thấy Đỗ Phù Lãng cũng lao ra tới nơi. “Phó tổng?”
Nhưng cô mới chỉ chạm đến lọ thuốc thì tay lại bắt đầu run rẩy, thế là lọ thuốc bị rơi xuống một đường theo độ uốn lượn của cầu thang xuống dưới.
Lúc này cô rất muốn lớn tiếng mắng chửi, nhưng bản thân cô một chút khí lực cũng không có.
Mà lúc này cô lại không nhìn thấy Đỗ Phù Lãng nữa, cô đã từng nói qua nếu như anh ta bị cô làm cho tức giận mà xảy ra chuyện vạn nhất không may gì, thì cô sẽ gả cho bài vị của anh ta, nhưng làm thế nào cô lại quên được phải khiến cho anh ta thề, nếu như tình huống đảo ngược lại, anh ta cũng phải cưới bài vị của cô rồi?
Cô bắt buộc bản thân mình phải duy trì bước chân, hướng về phía lọ thuốc bị rơi xuống, nhưng vừa mới động một chút, chân của cô bước hụt khiến cô đột nhiên hoảng hốt mà giẫm lên không, cả người rơi xuống dưới một đường thẳng tắp.
“Ninh Ninh!” Đỗ Phù Lãng vừa tới nơi thì bắt gặp cảnh này, hét lên một tiếng. Trong nháy mắt, nỗi lo sợ ngập tràn trong suy nghĩ và tâm tưởng của anh đồng thời là sự bất lực khiếp sợ bởi vì anh đã cố gắng dùng hết mọi sức lực lý trí và tinh thần để tiến tới, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi xuống như cũ…
Nhìn cảnh tượng cô bị rơi xuống, anh có cảm giác như bị ai đ