
Tác giả: Tử Văn
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134859
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/859 lượt.
ng muốn bị đưa lên đài xử bắn.
Xem ra anh sẽ phải đau đầu một phen để giải thích cái cớ lừa dối anh với cô em này rồi.
Sau khi Ninh Ninh được gả đi, thì trách nhiệm nặng nề này lại đặt trên vai Đỗ Phù Lãng rồi, xem ra tương lai anh có thể rất dễ chịu rồi. Ít nhất, hiejn tại trong đầu Tống Tĩnh Ninh ngập tràn sự lạc quan về một tương lai tươi sáng….
Kết cục.
Đỗ Phù Lãng nắm tay Tống Ninh Ninh chậm rãi bước trên bờ cát trắng bên bờ biển. Gió mát thổi bay làn váy phất phơ trên người cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Nơi này thật tốt…..”
Đỗ Phù Lãng nhìn cô mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy mà lòng đầy tràn hạnh phúc.
Đột nhiên, anh dừng bước.
Cô hoài nghi, ngẩng đầu nhìn anh.
“Báo cho em một tin vui.” Anh thần thần bí bí nói với cô.
Khiến cho đáy mắt cô ngập tràn sự mong chờ và tò mò.
“Nhìn sang bên kia xem!” Sau đó anh chỉ tay về phía cách đó không xa.
Tống Ninh Ninh nhìn theo phía anh chỉ, cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc – Bích Hải Lam Thiên, bạch sắc giáo đường…. (Giữa nền trời biển trong xanh, hiện lên một ngôi giáo đường màu trắng….)
“Chính là bức tranh kia!”
“Đùng là vẽ cảnh nơi này.” Đỗ Phù Lãng đi sát phía sau cô, đồng thời cùng cô ngắm nhìn cảnh đẹp nơi xa.
Tống Ninh Ninh nhìn cảnh sắc trước mặt thật lâu, trong lòng tràn đầy cảm động, “Anh đã tìm bao lâu mới thấy nơi này, từ trước đến giờ em vẫn nghĩ đó chỉ là cảnh sắc trong tưởng tượng mà thôi….”
“Anh cũng không tốn nhiều thời gian cho lắm.” Anh ôm cô trong lòng nhẹ đung đưa thân mình, hưởng thụ cảm giác ôm cô ở trong lòng ngập tràn hạnh phúc, “Bởi vì năm đó, anh cũng đứng ở nơi này để vẽ bức tranh đó, cho nên anh là người hiểu được cảnh tượng nơi này nhất.”
Cô kinh ngạc ngửa đầu nhìn về phía anh, “Anh….. anh vẽ?”
Anh mỉm cười gật đầu.
Cô nhìn ánh mặt trời chiếu lên mái tóc bóng mượt của anh, vẻ mặt đầy sùng bái, “Dường như bây giờ em rất tin tưởng rằng không có việc gì là anh không làm được nữa rồi.”
“Trăm ngàn lần không cần, thực ra không có việc gì là anh không làm được đâu. Bởi vì chỉ cần gặp được em, anh đã không có khả năng làm rất nhiều việc rồi.”
Nghe thấy anh nói vậy, cô không nhịn được mà bật cười.
Vốn dĩ anh đã phải ép toàn bộ công việc để chuẩn bị cho việc đưa cô đi du lịch Hy Lạp này, bởi vì anh muốn đưa cô ra khỏi giấc mộng, đi vào với hiện thực.
Nhân sinh thật là kỳ diệu, Tống Ninh Ninh chưa từng nghĩ tới trong cuộc đời mình thế mà còn có thể gặp được một người đàn ông tốt lại đa tài như vậy.
Cô để cho hai tay anh ôm lấy eo cô, còn bản thân mình thì dựa lưng vào ngực anh.
“Em muốn hôn lễ của mình sẽ được tổ chức ở nơi này.” Cô dịu dàng nhìn ngôi giáo đường nhỏ kia, “Có thể không?”
“Cô Tống Ninh Ninh à, có phải hiện tại là em đang cầu hôn tôi không?” Đỗ Phù Lãng nhướng mày.
Cô tức giận nhẹ huých khuỷu tay vào anh.
Anh cười lớn, “Người nhà của hai chúng ta đều đang ở trên máy bay rồi, chậm nhất là đến chạng vạng ngày mai là toàn bộ bọn họ đều đã tề tựu ở Hy Lạp đông đủ rồi.”
Cô kinh ngạc xoay người lại nhìn anh, “Anh nói như vậy là có ý gì?”
“Từ lúc mới bắt đầu quen với em, anh đã nghĩ là chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở nơi này rồi.” Anh vươn tay ôm lấy cô, yêu thương vỗ về gương mặt cô.
Cô cảm động đến mức nhảy bật lên ôm lấy cổ anh, “Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?”
Anh gật đầu.
“Không hối hận chứ?” Cô cẩn thận hỏi lại anh.
“Anh không nghĩ ra lý do gì để có thể hối hận cả.”
“Bởi vì cả đời này em cũng không thể đáp ứng được yêu cầu về hình tượng một người bạn gái anh nghĩ tới?!”
“Hình tượng bạn gái của anh ư?” Anh nhấc bổng cô lên, để cho tầm mắt cô ngang với tầm mắt của anh nhìn thẳng, “Anh đang nhìn em đây, em nói thế nào mà không đáp ứng được?”
Ah nhìn cô thâm tình nói, khiến cho niềm hạnh phúc trong cô bùng nổ mạnh, cô hạnh phúc tới mức không ngừng hôn mạnh lên mắt mũi má của anh.
Tống Ninh Ninh biết, cô không là một người con gái nữ tính một trăm phần trăm, nhưng chỉ cần yêu thương người đàn ông yêu cô, đã khiến cô vừa lòng mãn ý….
TOÀN VĂN HOÀN.