Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tác giả: Y Sắc

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341843

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1843 lượt.

n thầm trong bụng.
“Em mệt rồi, không nhớ nữa, không quan trọng.” Ninh Tiểu Thuần nhắm mắt bắt đầu ngáy khò khò.
“Không nhớ nổi à, mất trí nhớ hả?” Cung Triệt cúi đầu cắn tai cô, “Tỉnh chưa, tham gia lễ hội gia đình với người ta, tâm sự bí mật ngoài ban công với người ta, sao, đang nhớ đến sao?”
“Em ngủ.” Cô ngáp, mơ màng nói.
“Về phòng ngủ.” Cung Triệt bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, ẵm cô đi về phòng.
Lúc Ninh Tiểu Thuần ngã lên giường mềm mại thì cô mơ màng nhớ ra một chuyện, sao Cung Triệt biết cô nói chuyện với Tưởng Phàm ngoài ban công, khi đó anh không phải bị mỹ nữ vây quanh, không thể rời ra sao?
Chẳng lẽ có người báo?! Mà là ai kia chứ, là Nhạc Hà Na sao, nhưng cô ta làm vậy để làm gì?
Cơn buồn ngủ ụp tới, cô chưa nghĩ thông đã chìm vào giấc mộng, ngủ mê man.






Một đêm không mộng mị, sau khi thức dậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Ngày ngày bận rộn trôi qua thật nhanh, nháy mắt sắp đến Giáng sinh, trên đường đã có không khí Giáng sinh. Ninh Tiểu Thuần quàng khăn quàng cổ kín mít, buộc chặt dây lưng áo măng tô, bước nhanh trên đường phố. Trời lạnh mà còn đi đưa tài liệu thật muốn giết cô mà.
Ra khỏi toà nhà, lúc chờ đèn đỏ, thấy bên kia đường có một tiệm Starbucks, cô muốn vào đó mua ly cà phê, lúc vào tiệm, qua cửa kính lớn, cô thấy hai người quen thuộc.
Cung Triệt và Nhạc Hà Na ngồi trong góc, vừa uống cà phê vừa trò chuyện. Tuy không nghe được họ nói chuyện gì, nhưng bầu không khí nhìn có vẻ rất hoà thuận. Ninh Tiểu Thuần bỏ ý nghĩ mua cà phê trong đầu, quay ngược lại bỏ đi.
Đi tắt qua con hẻm nhỏ đến trạm xe buýt, Ninh Tiểu Thuần lúc đi đến góc đường, chợt thấy một ông lão đang vịn tường trong góc khuất, hai chân như khuỵu xuống, vã mồ hôi, sắc mặt có vẻ đau đớn.
Ninh Tiểu Thuần sững người, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước đến hỏi tình hình: “Ông có sao không?”
Ninh Tiểu Thuần khoát tay, “Đừng khách sáo, tôi về làm việc.”
“Cô à, xin để lại cách liên lạc.” Người đó vội nói.
“Tiểu Lư, tôi quen cô Ninh, cậu đưa cô ấy về giúp tôi.” Tưởng Phàm ngắt ngang lời anh ta.
Anh ta nghe vậy, cung kính gật đầu, nói: “Vâng.”
Tưởng Phàm mỉm cười với Ninh Tiểu Thuần, “Cô Ninh, hôm nay cảm ơn cô, giờ tôi phải đến phòng bệnh, cô cũng đang vội, tôi không tiện giữ cô lại, để tiểu Lư đưa cô về trước, hôm nào khác tôi liên lạc với cô sau.”
“Không cần khách sáo, tự tôi về cũng được.” Ninh Tiểu Thuần khoát tay.
“Hi vọng cô Ninh đừng từ chối.” Tưởng Phàm nói.
Cuối cùng Ninh Tiểu Thuần không từ chối được, đành phải đi theo tiểu Lư. Tiểu Lư là người nhiệt tình, lúc trên xe, anh ta cứ nói chuyện với Ninh Tiểu Thuần, qua cuộc đối thoại này, Ninh Tiểu Thuần biết ông lão thời gian trước bị tim phải nhập viện, bây giờ phát bệnh, cách lần vừa rồi không bao lâu, may lần này có cô giúp đỡ, ông lão mới thuận lợi thoát chết.
“Cô Ninh giúp lão gia, là ân nhân của lão gia, cũng là ân nhân của tiểu Lư tôi, cô Ninh sau này có chuyện gì cần giúp đỡ xin cứ nói, tôi nhất định bất cứ khi nào cũng đến, toàn tâm giúp đỡ cô.” Tiểu Lư hứa chắc chắn.
Thì ra tiểu Lư không chỉ nhiệt tình mà còn hăng hái, là người có ơn nhất định báo đáp. “Vậy tôi cảm ơn trước.” Ninh Tiểu Thuần cười nói.
Ninh Tiểu Thuần định hỏi ông lão với Tưởng Phàm có quan hệ gì, chẳng lẽ là cha con? Nhưng vừa mấp máy, toà nhà Hoàn Nghệ đã ở ngay trước mắt, cô đành nén nghi hoặc. “Cảm ơn anh, tạm biệt.” Ninh Tiểu Thuần cảm ơn tiểu Lư rồi mở cửa xuống xe.
Cô về đến văn phòng đã là ba giờ chiều, cô hỏi thư kí Hứa: “Tổng giám đốc về chưa chị?”
“Vẫn chưa, có gì hả, tìm tổng giám đốc có gì sao?” Thư kí Hứa hỏi.
“Không có không có gì.” Ninh Tiểu Thuần lắc đầu.
Đến giờ tan tầm, Cung Triệt vẫn chưa về công ty, Ninh Tiểu Thuần ôm mặt suy nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông của cô lêu lỏng bên ngoài, vui quên đường về?! Buổi tối, Cung Triệt đúng giờ về nhà, cũng giống như ngày thường, không có gì khác, Ninh Tiểu Thuần không tìm ra manh mối, cũng không hỏi gì anh.
Sáng hôm sau, Ninh Tiểu Thuần đặc biệt dậy sớm, ngồi trước gương trang điểm, còn mặc một cái váy xinh đẹp.
“Có chuyện gì à, hôm nay có hẹn sao?” Cung Triệt đứng sau lưng Ninh Tiểu Thuần, vừa đeo cravat vừa hỏi.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, mặt cứng một tí. Nghe giọng điệu anh như vậy, rõ ràng là không nhớ hôm nay là ngày gì, hoặc là anh chưa hề biết hôm nay là ngày gì, cảm giác buồn bực thất vọng tràn ngập lồng ngực.
“Không có hẹn!” Ninh Tiểu Thuần nghiến răng trả lời.
“À.” Cung Triệt nói xong liền ra ngoài.
Ninh Tiểu Thuần nhìn bóng lưng anh biến mất ngoài cửa phòng, chợt không có tâm trạng trang điểm, cô chán nản bỏ son xuống, mắt mình nở nụ cười, trong lòng nói nhỏ: “Em yêu, sinh nhật vui vẻ.”
Ninh Tiểu Thuần đến công ty, vừa bước một chân vào văn phòng thì có mấy đồng nghiệp nữ ùa đến, đưa một bó hoa tươi nhét vào lòng cô, mọi người vây quanh cô cười vui vẻ. Ninh Tiểu Thuần cầm bó hoa, không hiểu chuyện gì.
Đồng nghiệp Giáp nói: “Woa, hoa đẹp thật, ai tặng vậy?”
Ninh Tiểu T