
Tác giả: Y Sắc
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341836
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1836 lượt.
quanh quẩn bên cô, giọng nói trầm ấm vang bên tai cô: “Dear, sinh nhật vui vẻ.”
“Triệt...” Ninh Tiểu Thuần xoay người, ôm chầm Cung Triệt, đầu dựa vào ngực anh. Mắt cô cay cay, sợ chớp mắt, chất lỏng ngân ngấn viền quanh sẽ rơi xuống.
Cung Triệt sờ sờ đầu cô, nói: “Còn giận anh không?”
Đưa mắt nhìn hoa hồng phủ kín bên trong, cô còn có thể giận sao, tên đáng ghét này, cứ thích bắt nạt cô, hại cô giận dỗi khó chịu. Bên trong phủ kín rất nhiều hoa hồng đỏ, còn xếp thành chữ “I LOVE YOU”, hương thơm nồng nàn quyến rũ. Món quà sinh nhật này làm cô kinh ngạc, cô cảm thấy bồng bềnh, như đi trên mây.
Ninh Tiểu Thuần vung đôi tay trắng muốt đánh lên người Cung Triệt, hét lên: “Đáng ghét, xấu xa...”
“Sao không mắng lưu manh luôn đi?” Tên lưu manh nào đó vừa nói xong, liền cúi xuống ngậm môi Ninh Tiểu Thuần, mút vào, lưỡi cạy mở răng cô, xông thẳng vào trong, càn quét khắp nơi, đoạt lấy mùi thơm trong miệng cô.
Hai tay Ninh Tiểu Thuần vòng qua cổ anh, kiễng chân hôn trả. Cô bị anh tấn công không thở nổi, mặt đỏ bừng, mắt mơ màng.
Ninh Tiểu Thuần cắn môi, đầu ngón tay càng run rẩy hơn, người đàn ông không ai bì nổi đang quỳ trước cô, là người cô yêu, có thể cùng người yêu đầu bạc răng long, nắm tay trọn đời là giấc mơ của biết bao người. Cô không cần vinh hoa phú quý, không cần cẩm y ngọc thực, cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, cô thật sự có được sao?
“Không cần nghĩ đến chuyện về sau, dựa theo lòng em trả lời, do you?” Cung Triệt nhìn mắt cô hỏi.
“I do.” Ninh Tiểu Thuần ngấn lệ, trịnh trọng gật đầu.
Cung Triệt đeo nhẫn cho Ninh Tiểu Thuần, rồi mới đứng lên đưa tay lau nước mắt cho cô. Nhẫn kim cương cỏ bốn lá trên ngón tay trắng nõn của cô, không một kẽ hở, vừa khít. Cô nhếch miệng cười, nhào vào lòng anh, ôm siết lấy anh.
“Em yêu anh.” Ninh Tiểu Thuần dựa đầu bên ngực trái Cung Triệt, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, khẽ nói.
Cung Triệt nghe thấy, người hơi run lên, hai tay ôm chặt cô, kề sát tai cô: “Anh cũng vậy, I love you.”
Cuối cùng Ninh Tiểu Thuần cũng nghe được câu nói cô muốn nghe nhất, nước mắt càng rơi như mưa, lòng đầy cảm động.
“Đồ ngốc.” Cung Triệt cảm thấy quần áo anh ẩm thấp, anh đỡ cô lên, cúi đầu hôn lên mắt cô, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi lên mặt cô, hôn khô nước mắt cô. Nước mắt mằn mặn, làm tin run rẩy từng cơn, sau này không để cô rơi lệ nữa.
Ninh Tiểu Thuần ôm cổ anh, đưa môi mình lên, lướt qua anh. Ít khi cô chủ động, Cung Triệt để mặ cho cô, để cô chậm rãi thăm dò, để lưỡi cô khiêu khích mình. Lúc cưỡi cô trượt vào trong miệng anh thì anh đoạt lại quyền chủ động, nhẹ nhàng ngậm lưỡi mềm, triên miên mút mát. Tay anh đè gáy cô, làm nụ hôn sâu hơn. Hai người hôn nhau không muốn rời, đạn đã lên nòng, càng không thể rút lui.
Khoảng cách ngắn ngủi từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người tóc rối bù, quần áo xốc xếch. Ninh Tiểu Thuần ngã trên giường nệm, Cung Triệt đè lên cô, bàn tay đôi môi cùng đi xuống, khơi lên ham muốn lớn nhất, dục vọng cuồn cuộn tựa như sóng biển đánh ụp về phía họ, bao phủ họ...
Sau khi hoan ái, Ninh Tiểu Thuần thở hổn hển nằm trong lòng Cung Triệt, cô nhẹ đưa tay xoa nhẫn, nhớ đến chuyện vừa xảy ra, còn cảm thấy như trong mơ.
“Merry Christmas.” Tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ vang lên, chúc mừng buổi tối giao thừa, Cung Triệt dán bên tai cô nói, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.
“The same to you.” Ninh Tiểu Thuần xoay người nói, “Nhẫn của anh đâu?” Cô cầm tay anh, nhìn nhìn, trên ngón tay thon dài không có bất kì trang sức nào.
“Ở chỗ đó.” Cung Triệt cầm cái hộp trên tủ đầu giường, mở ra cho cô xem.
Ninh Tiểu Thuần cầm chiếc nhẫn, nói: “Đưa tay ra.” Cung Triệt nghe lời đưa tay, để cô đeo cho anh. Nhẫn bốn lá đeo trên tay anh, nhưng không hề nữ tính, ngược lại còn có cảm giác thư thái không nói nên lời.
“Hôm qua em thấy anh với thím Hai.” Ninh Tiểu Thuần vừa ngắm nghía ngón tay anh vừa nói.
“Hả?!” Cung Triệt nhìn cô, ôm cô vào lòng, hỏi: “Có muốn biết chuyện giữa anh với cô ấy không?” Giọng anh trầm thấp, dịu dàng, hết sức cám dỗ.
“Không thích nói thì thôi.” Ninh Tiểu Thuần bĩu môi đáp. Thật ra trong lòng cô muốn biết hết sức, nhưng không muốn trả lời thẳng thắn, không muốn thể hiện là cô rất để tâm.
“Sự thật là, chuyện anh với cô ấy vô cùng đơn giản, chỉ mấy câu là xong. Đó là anh cảm mến cô ấy, nên muốn theo đuổi, ai ngờ cô ấy nói anh biết, là cô ấy có bạn trai rồi, chính là chú Hai anh, rồi họ kết hôn, vợ chồng như hình với bóng, anh thất tình cô độc, chỉ đơn giản vậy thôi.” Cung Triệt nói bằng giọng điệu hết sức thoải mái.
“Em muốn nghe phiên bản chi tiết.” Ninh Tiểu Thuần vung tay đánh lên ngực anh. Anh có thể mỉm cười nói chuyện ngày xưa, có phải cho thấy anh đã thật sự chôn vùi chuyện này?
Cung Triệt đè bàn tay không an phận của cô lại, nhíu mày nói: “Con nhóc lòng tham không đáy này, lại muốn anh nhớ lại, vạch sẹo của chồng em vui lắm hả?”
“Cấm nói bậy, anh là chồng ai chứ, không biết xấu hổ...” Ninh Tiể