
Tác giả: Đậu Toa
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134430
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/430 lượt.
biết sống chết ngu ngốc cố ý khơi mào ngọn lửa lớn hơn nữa!
Phạm Chỉ Song hai tay đang ôm lấy cánh tay Thạch Tri Mặc, không biết sống chết đem thân thể của mình dán sát vào, rất giống như tám trăm năm chưa từng thấy qua đàn ông vậy.
Liễu Thuần Đình càng nhìn càng tức giận, biểu tình trên mặt càng lúc càng lạnh, Thạch Tri Mặc sắc mặt cũng càng thêm khó coi.
"Anh liền tùy ý để cô ta cầm lấy tayanh không buông, chẳng lẽ anh đang rất hưởng thụ ư? Thế nào, mối tình đầu khiến anh khó bỏ xuống như thế sao?" Cô lạnh lùng nhìn hắn, nói chuyện không lưu tình chút nào.
"Thuần Đình, em nghe anh giải thích. . . " Thạch Tri Mặc sốt ruột muốn tiến về phía trước cùng Liễu Thuần Đình giải thích, lại bị Phạm Chỉ Song dây dưa kéo lại kiên quyết không cho hắn động đậy. "Chỉ Song chỉ là tới tìm anh nhờ giúp đỡ mà thôi. "
Nói hắn vô dụng cũng tốt, dù cho cô ta từng phản bội hắn, thương tổn hắn, thế nhưng biết hiện tại cô ta đang gặp khó khăn, hắn vẫn nhịn không được có lòng trắc ẩn muốn giúp đỡ a!
Nếu như có thể, hắn cũng bắt buộc bản thân không nên có dư thừa lòng thương hại như vậy. . .
Chỉ Song?
"Gọi nghe mới thân thiết làm sao!" Đầu gỗ chết tiệt! Cũng dám ở trước mặt cô gọi tên cô gái khác thân thiết nhu vậy, hắn thật sự muốn đi ngủ phòng khách sao?
"Không phải! Không phải như em nghĩ. . . "
"Bằng không thì như thế nào?" Đầu gỗ chết tiệt! Còn không nhanh bỏ tay cô ta ra, sắp mò tới trên ngực anh rồi kìa!
Ả đàn bà không biết tốt xấu này không nên trách cô ra tay độc ác a, dám cùng cô đoạt đồ, cô ta không muốn sống nữa rồi chắc?
"Là cô ấy muốn tìm chúng ta giúp. . . " Thạch Tri Mặc ấp úng nói, trong giọng nói ẩn chứa bất đắc dĩ cùng không tình nguyện.
"Giúp cái gì?" Liễu Thuần Đình khinh miệt nhìn Phạm Chỉ Song liếc mắt một cái, "Giúp cô ta tìm đàn ông đến gãi ngứa sao? Thật ngại quá, em không phải là tú bà!"
"Này. . . " Thạch Tri Mặc cau mày, không biết nên nói gì lúc này mới tốt.
Đầu gỗ chết tiệt, còn đứng đó! Cô ta cơ hồ cả người sắp bám dính lên người anh rồi kìa!
"Phạm tiểu thư, xin tự trọng! Chớ quên cô bây giờ đang ôm là chồng của người khác. " Liễu Thuần Đình lành lạnh mở miệng, khí tức cường liệt xơ xác tiêu điều làm Phạm Chỉ Song chấn động.
"Tri Mặc, cô ấy nói chuyện sao lại khó nghe như vậy a!" Phạm Chỉ Song nói, thân thể còn tận lực dán sát tới gần thân thể hắn.
"Chỉ Song!" Thạch Tri Mặc cau mày, thử đẩy cô ta ra.
Cô tadựa vào gần như vậy, Thuần Đình nếu như lại hiểu lầm thì nên làm sao bây giờ a? Ôm cô ngủ quen rồi, hắn cũng không muốn thực sự bị đuổi ra phòng khách, ôm chiếc gối lạnh ngủ một mình đâu.
"Em sao. . . A!" Phạm Chỉ Song còn muốn tiếp tục dây dưa, một con dao đột nhiên phóng tơi, làm cho cô ta sợ đến mặt mày trắng bệch, liên tiếp thét chói tai.
"Cô thế nào? Sao không nói tiếp ?" Cô ta có thể tiếp tục huyên thuyên cái miệng và động tay động chân, còn cô sẽ không đễn ý mục tiêu lần sau có phải là cái miệng rộng ngoác của cô ta hay không.
"Thuần Đình!" Thạch Tri Mặc lấy ánh mắtkhiển trách nhìn Liễu Thuần Đình, cảm thấy cô làm như vậy có hơi chút quá đáng.
"Thế nào?" Liễu Thuần Đình lạnh lùng cười, ý cười lại không truyền tới đáy mắt. "Tôi lần trước đã cảnh cáo cô rồi phải không? Ít đến làm phiền chúng tôi, hơn nữa, đây chỉ là mộtcảnh cáo nho nhỏ mà thôi. "
"Thế nhưng cô ấy thật sự gặp khó. . . " Thạch Tri Mặc khó khăn nói.
“Thì sao! Cũng chỉ có đầu gỗ như anh mới đi tin lời của cô ta, thấy cô ta đáng thương. " Liễu Thuần Đình lơ đãng lại phóng ra một con dao khác, làm cho cánh tay Phạm Chỉ Song đang leo lên người Thạch Tri Mặc rụt trở lại. "Người đáng thương tất cóchỗ đáng trách, không phải sao?"
Liễu Thuần Đình quay đầu đi nhìn Phạm Chỉ Song, "Phạm Chỉ Song, cô nghĩ tôi chưa điều tra qua cô sao?" Cô khinh thường cười, chỉ cần nửa con mắt đã nhìn thấu người nhìn thẳng vào Phạm Chỉ Song.
"Cô. . . Cô không thể biết được chuyện đó!" Phạm Chỉ Song run rẩy lui về phía sau mấy bước.
Không có khả năng! Bề ngoài luôn luôn kiêu ngạo nhu nhược của cô ta được che giấu rất tốt, tuyệt đối không ai có thể biết được, không thể có người phát hiện ra những việc cô ta đã từng làm.
"A! Cô xác định ư?" Nếu đổi lại là người khác có thể sẽ khôngtra được, bất quá cô ta hiện tại hình như còn chưa biết cô ta đang nói chuyện với ai.
Cô là Liễu Thuần Đình, cũng không phải là con mèo nhỏ ven đường vô dụng! Ngay cả lầu năm góc cơ mật cô cũng có thể tùy tiện sử dụng, huống chi chỉ là một ít tin thị phi của Phạm Chỉ Song? Cô tiện tay cầm lên cũng có một xấp dày.
Biểu tình vô cùng tự tin của Liễu Thuần Đình làm cho Phạm Chỉ Song bất an, kinh hãi liên tục lui về phía sau. "Không có khả năng. . . Không có khả năng. . . "
"Không tin phải không? Tôi có thể lấy vài ví dụ nói cho cô nghe. Cô khi còn rất trẻ đã sống chung với đàn ông, lúc học cao trung thì đã từng có thai, còn có. . . "
Liễu Thuần Đình còn muốn nói tiếp, lại bị Phạm Chỉ Song cắt đứt. "Không! Không cần nói. . . " Cô ta che lỗ tai không muốn lại nghe thấy những chuyện trong quá khứ