
Tác giả: Tống Vũ Đồng
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 134848
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/848 lượt.
đường cùng buồn cười, bởi vì nàng một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại có nồng đậm cảm giác mất mác.
Đây chính là hôn lễ nàng muốn sao? Nàng là vẫn muốn gả cho Nhâm Chi Giới, vậy mà hắn cũng không yêu nàng, nàng thật lòng muốn gả cho một người không thương nàng?
Trong vườn hoa hồng mùi thơm xông vào mũi, nàng hít một hơi thật sâu, cước bộ không tự chủ được hướng cha Quan Dục Thắng ở phòng vẽ tranh đi tới.
Có lẽ, thời điểm này nên cùng cha nói chuyện một chút rồi, với điều kiện của Quan Vũ Điệp nàng, sẽ không sợ gả không được cho một nam nhân tốt đi, cần gì phải cưỡng bách người khác khi làm chú rễ ?
Nghĩ như vậy , lòng của nàng đột nhiên thoải mái hơn, mấy ngày gần đây lo lắng cứa ở mãi trong lòng giờ cũng đã có chút vơi đi.
Thì ra tâm tình thoải mái là tốt đẹp như thế, loại cảm giác giải thoát này so với việc nàng mang theo tiếc nuối đi vào lễ đường không biết nhẹ nhõm gấp bao nhiêu lần.
Tại phòng vẽ ở vườn hoa vừa nhìn thấy cha, Quan Vũ Điệp đang muốn mở miệng kêu lên, cái tên Lam Lăng lại đột nhiên xuyên qua màng nhĩ của nàng, làm nàng không thể không dựng thẳng tai lắng nghe.
” Nha đầu Lam Lăng kia mắc câu? Ừ, rất tốt. Liền theo kế hoạch chúng ta lúc trước , tối nay ngươi đem cô ta tới cảngMacao, người của ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nàng chết, ngươi cũng có thể thanh thản ổn định danh chánh ngôn thuận thừa kế sản nghiệp Lam gia, không có ai sẽ hoài nghi ngươi. . . . . .”
“Kia chiếc du thuyền đánh số 302? Hảo. . . . . .”
Quan Dục Thắng giọng nói đứt quãng truyền vào trong tai Quan Vũ Điệp, nàng lẳng lặng núp ở rừng cây phía sau, vẫn đợi đến khi hắn tắt hành động điện thoại đi vào phòng vẽ tranh, nàng mới chậm rãi từ rừng cây sau đi ra, giống như bay hướng một đầu khác chạy đi.
“Anh đi nhanh đi!” Mở ra cửa đá bị khóa, Quan Vũ Điệp lập tức tránh ra lối đi.
“Vũ Điệp? Em. . . . . .”
“Không đi sẽ không kịp, cha em cùng người nhà Lam Lăng . . . . . . Em cũng không biết là người nào, bọn họ thông đồng với nhau muốn hại chết Lam Lăng, tối hôm nay ở cảng Macao, du thuyền đánh số là 302. Em sẽ thay anh an bài một chiếc thuyền nhanh chóng đến biểnMacao, anh nhất định nắm giữ thời gian nhanh tìm chiếc du thuyền kia, nếu không nữ nhân anh yêu mến sẽ mất mạng .”
“Anh biết người kia là ai, cám ơn em.”
“Anh biết?”
“Ừ.” Nhâm Chi Giới cảm kích nhìn nàng, đột nhiên không biết nên nói thế nào mới thích hợp.”Chuyện em mang thai. . . . . . Anh sẽ phụ trách.”
“Là giả . Em chỉ là muốn ép anh cưới em mà thôi. Nếu như là thật, em cũng sẽ không cần đến anh phụ trách, lòng của anh không có ở đây trên người em, gả cho anh, em cũng sẽ không hạnh phúc.” Nàng sâu kín nói.
“Thật xin lỗi, Vũ Điệp.” Nhâm Chi Giới đi lên trước, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, “Em vì anh làm hết thảy, anh cả đời không quên.”
“Anh đừng ghi hận cha me đem anh nhốt ở nơi này chừng mấy ngày là được.” Quan Vũ Điệp đẩy ra hắn, cười có chút buồn bả, “Anh đi nhanh đi, nếu không em không biết mình có thể hay không hối hận.”
Gật đầu một cái, Nhâm Chi Giới lướt qua nàng liền muốn rời đi, Quan Vũ Điệp chợt gọi hắn lại.
Nhâm Chi Giới nhíu mày, cùng nàng con ngươi tràn đầy lệ nhìn thẳng vào mắt.
“Anh sẽ nhớ em không?” Nàng ôm một chút hi vọng nho nhỏ, hi vọng trong lòng của hắn có thể cho nàng một không gian tưởng niệm, chỉ có một chút cũng tốt.
“Anh sẽ không quên em, Vũ Điệp, một hảo em cô gái thiện lương xinh đẹp.” Hắn tiến lên ở cái trán nàng ấn xuống một cái hôn, cũng không quay đầu lại bước đi.
Nghĩ đến Lam Lăng sắp đối mặt nguy hiểm, Nhâm Chi Giới một khắc cũng không muốn lãng phí thời gian.
Thật ra thì hắn đã điều tra rõ ràng, chẳng qua là sự kiện nàng bị bắt cóc ở Đài Loan còn là một huyền án, hắn vốn là muốn đích thân mang Lam Lăng trở về Đài Loan, đem chân tướng mọi việc đưa ra ngoài ánh sáng, không nghĩ tới Từ Lập Nhân thế nhưng lại cùng Quan Dục Thắng thông đồng muốn hãm hại nàng.
Đáng chết! nên sớm phái người đem hắn đưa vào trong tù, không nên có chút rộng lượng tha thứ, để cho hắn đối với Lam Lăng có âm mưu giết hại.
Lam Lăng nếu như biết nhường bắt cóc mình chính là chị gái và anh rể, nàng sẽ cỡ nào khổ sở? Nàng vẫn cho là người thân ở Đài Loan nhất định vì nàng mất tích nóng ruột vạn phần, ngược lại việc nàng mất tích đối với chị gái anh rể mà nói là một chuyện vui sướng.
Hắn vẫn không muốn làm cho nàng đối mặt chuyện thực tàn khốc như vậy, vậy mà, việc này sớm muộn vẫn phải là đối mặt, không phải sao?
Muốn trách, có nên trách cha Lam Lăng chết đi không nên đem hết thảy Lam gia đều để lại cho nàng, mới có thể để cho hai tỷ tỷ trong lòng không cam lòng sinh hận mà giở trò.
Thân tình có lúc thật là nông cạn đến buồn cười, chỉ cần liên quan đến lợi ích mà xung đột, hết thảy liền trở nên thực tế mà tàn khốc .
Trên biển gió thật to, thậm chí có điểm lãnh, Lam Lăng không tự chủ được đem hai tay bắt chéo ôm ở trước ngực, lại không có ý định vào khoang thuyền lấy áo khoác mặc vào.
“Lạnh không?”
Một áo khoác đột nhiên khoác lên bả vai của nàng, nàng ng