Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1342625

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2625 lượt.

ứng lại chờ hắn.
"Chào buổi sáng Diệp." Mạc Vũ đi tới bên cạnh Lăng Diệp, dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Lăng Diệp nhíu mày, mở ra bước chân, vừa đi vừa hỏi:
"Cậu đã làm gì Thiên Nhất rồi hả?"
không thể trách anh hỏi như thế được. Sáng sớm đã hưng phấn như vậy, ngoài việc ban đêm có chuyện này ra, thì còn có thể là chuyện gì được nữa?
Mạc Vũ sững sờ một lúc, nhiệt độ trên mặt đã tăng cao, Diệp cũng noi thẳng quá đi! hắn lắc đầu, thành thực nói:
"không có."
Lăng Diệp chậm rãi hỏi:
"Vậy sáng sớm cậu đã hưng phấn cái gì hả?"
"........." Dù sao tôi cũng đâu có thể nói, Thiên Nhất đã dùng tay làm cái kia cho tôi chứ. Ặc, cho dù hắn là do bị ép buộc.
Hai người đang đi, đúng lúc cũng nhìn thấy Tề Ngôn đi từ phòng bệnh ra. Đối lập tới tinh thần phấn chấn của bọn họ, có thể nói Tề Ngôn vô cùng tiều tụy
Mạc Vũ vỗ vỗ bả vai Tề Ngôn, nhạo báng:
"Chậc chậc, đây là bao nhiêu buổi tối không ngủ mới có thể đày đọa cậu ra thành cái dạng này đây?"
Tề Ngôn hung dữ lườm hắn một cái. Người này là nhân vật điển hình đáng cho ăn đòn mà.
Mạc Vũ là người không sợ chết, hắn lại cười nói:
"Tôi đã nói cậu nên trực tiếp nha....Cậu lại không chịu nghe."
Lần này Tề Ngôn cũng không thèm để ý đến lời đá đểu của hắn, nhìn về phía Lăng Diệp, dùng giọng đã nguội lạnh hẳn, hỏi:
"Diệp, ai là người bỏ thuốc?"
Cơ thể Dany vốn chưa khôi phục hẳn, sau khi bị hạ thuốc mạnh như vậy, hệ thống nội tiết của cô đã bị rối loạn.
Ngay cả hắn cũng không ý thức được, chính mình hình như hơi để ý tới Dany. Chỉ có điều, cho dù hắn có ý thức được thì hắn cũng sẽ cho rằng, đây chẳng qua chỉ là tâm lý báo ân đang tác quái trong lòng mà thôi.
Trong mắt Lăng Diệp phủ lên mộ tầng giá lạnh. Nếu không phải là con đàn bà không biết tốt xấu kia hạ thuốc Dany, thì sao Tiểu Yên sẽ bị hôn đây! Anh lạnh lùng lên tiếng:
"Ở nhà tra tấn."
Tề Ngôn nghe xong, xoay người đi đến nhà tra tấn.
Lăng Diệp đưa tay kéo hắn lại, nói:
"Cậu chưa ăn gì từ tối hôm qua đến giờ, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không buồn uống đi."
Anh dùng giọng không cho cự tuyệt nói:
"Ăn sáng trước đã."
Tề Ngôn gật đầu, đi theo Lăng Diệp tới chỗ bàn ăn. hắn nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Úc Hàn Yên đâu, không khỏi tò mò hỏi:
"Chị dâu đâu?"
Lăng Diệp còn chưa kịp lên tiếng, Mạc Vũ đã cười hắc hắc rất bỉ ổi nói:
"Chị dâu bị cho ăn no quá, không có cách nào nhúc nhích được nữa rồi."
Lăng Diệp quay đầu liếc Mạc Vũ một cái, đối phương lập tức im lặng.
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, chậm rãi hỏi:
"Chẳng lẽ chị dâu cũng uống phải nước ngọc nữ?" Nhưng chiều qua mình thấy chị dâu có điểm gì khác thường đâu.
Mạc Vũ không nhịn được lại lên tiếng.
"Ngôn, cả buổi tối cậu không ngủ nên đại não bị ngưng trệ đúng không? Chẳng lẽ cậu không biết, nhu cầu của người vừa mới được \'khai trai\' tràn trề đến thế nào sao?"
Lăng Diệp dừng bước, đi tới trước mặt Mạc Vũ, dùng con mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn đầy áp bức, sâu xa hỏi:
"Những ngày gần đây cậu đã quá nhàn hạ rồi phải không?"
Mạc Vũ chợt lắc đầu, thân thể co rút lại, ra sức làm cho sự tồn tại của mình bị lu mờ đi, nói nịnh bợ:
"không nhàn, không nhàn."
Dường như hắn đã hưng phấn hơi quá rồi. Ngay cả râu hừm cũng dám vuốt.....
Tề Ngôn quay đầu nhìn mạc Vũ bên cạnh, cười như không cười hỏi:
"Thiên Nhất cũng không có cách nào nhúc nhích đi?"
hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Loại người đã lịch tân thiên phàm (trải qua nhiều lần) như cậu, sao nhu cầu lại cũng tràn trề như thế đây?? Uống thuốc tráng dương đi!"
Mạc Vũ nghe xong liền xù lông. Cái này liên quan đến uy nghiêm đàn ông của hắn nha!
"Sao tôi cần phải uống thứ đó! Trời sinh tôi đã kim thương bất đảo rồi nha!" (Kim thương bất đảo, ý chỉ cái kiếm của anh ý như kim loại, không bao giờ bị đổ gục đó ^^)
Tề Ngôn nhíu mày, chậc chậc nói:
"Đây đúng là thiên phú dị bẩm đi!" (Trời phú khác thường)






Kết cục của cô ta (1)
Ăn sáng xong, Mạc Vũ mang đồ ăn về phòng cho Thiên Nhất còn Lăng Diệp và Tề Ngôn đi tới phòng tra tấn.
Tới cửa chính của phòng tra tấn, đột nhiên điện thoại của Lăng Diệp vang lên. Anh dùng mắt ý bảo Tề Ngôn vào trước, còn mình móc điện thoại trong túi quần ra, nhìn thấy số hiện thị trên màn hình khóe miệng anh nhếch lên thành đường cong, đưa tay nhấn nút trả lời.
"Tổng giám đốc Lăng, xin hỏi anh có thấy Tiểu Nhã không?"
Lăng Diệp nghe giọng đối phương hơi lo lắng, thành thật đáp:
"Không thấy."
Lăng Diệp nói xong đi vào phòng tra tấn, đưa tay ngăn cản hành động chào hỏi của những người khác, đi tới trước mặt Bạch Triết Nhã đang bị trói trên một cây thánh giá giống như chúa Jesus, bật loa ngoài nói:
"Bạch Triết Nhã, anh cô đang tò mò muốn biết cô đã làm chuyện gì đó."
"Tiểu Nhã, em đã làm gì Úc tiểu thư hả?"
Hình như Bạch Triết Nhã đã sợ hãi đến cực độ, cô ta vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Triết Hiên nước mắt lập tức ‘tuôn trào’ rơi xuống đất:
"Anh, cứu em! Em không muốn ở