Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1342509

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2509 lượt.

ạc Vũ. Hắn không phải là người hào phóng đến nỗi bị đánh mà không trả miếng lại.
Lúc chạm vào môi Thiên Nhất, lửa giận trong người Mạc Vũ cũng tiêu tan hoàn toàn, không còn chút tăm hơi gì. Môi đối phương vẫn tốt đẹp như cũ - mềm mại, ngọt ngào, làm hắn không thể thoát ra được. Lúc hắn đang mặc sức nhấm nháp môi lưỡi mình đã ấp ủ bấy lâu, chợt cảm thấy phía sau có nguy hiểm, hắn mau chóng xoay người, đồng thời chiếc chân trái thon dài, mạnh mẽ đá thẳng ra ngoài không hề thương tiếc.
Tề Ngôn thấy Mạc Vũ đi được một lúc nhưng vẫn chưa trở lại, trong lòng thấy kỳ quái liền đi ra cửa, không ngờ nhìn thấy đúng cảnh này. Nếu chiếc chân đang đá của Mạc Vũ là chân phải, thì đối phương không bị chết cũng sẽ bị tàn phế rồi. Nhìn nét mặt Thiên Nhất lo lắng như thế cũng biết, người này đã xong đời rồi, Mạc Vũ không phải đang đùa.
Tề Ngôn cân nhắc lợi hại xong, vội vàng kéo người kia ra phía sau mình, cau mày nói:
"Còn anh thì đồng tính, cả anh và gia đình anh đều là đồng tính!"
Tề Ngôn liếc xéo Mạc Vũ một cái, hỏi:
"Cậu đã đánh anh ta vào đâu?"
Mạc Vũ "hừ" một tiếng không trả lời.
Thiên Nhất thấy Alex vẫn đang dùng tay trái nắm cổ tay phải mình, vội vàng nói:
"Anh xem cổ tay anh ta xem có bị trật khớp không?"
Mạc Vũ lấy tay che miệng Thiên Nhất lại. Hắn ghét nhất là miệng người kia thốt ra những lời quan tâm người khác. Hắn nhún nhún vai, hào phóng nói:
"Tôi đánh anh ở đâu thì anh đánh lại tôi ở đó đi. Tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại."
Alex cảm nhận được sự đau đớn từ cổ tay phải và chỗ dưới cằm truyền đến, cười lạnh nói:
"Anh cho rằng như vậy sẽ huề nhau? Đừng có mơ." Dĩ nhiên hắn cũng không từ chối việc Tề Ngôn nắn xương lại cho hắn, bởi trong tiềm thức của hắn, Tề Ngôn là người rất tốt.
Cảm thấy Mạc Vũ có xu hướng động thủ, Thiên Nhất hung hăng cắn một cái vào bàn tay hắn.
"Cắn cho thỏa thích đi. Cắn xong thì theo tôi về nhà." Sự chú ý của Mạc Vũ bị kéo trở lại, hắn không rút tay mình ra, để mặc đối phương cắn, nghiêm túc nói.
Lúc này bên trong phòng tiệc, những giai điệu rung động lòng người từ từ vang lên. Úc Hàn Yên nhìn xung quanh, từng đôi đôi một đã kéo nhau vào sàn nhảy, hai tay cô vòng quanh hông Lăng Diệp, để anh quay sang phía mình, cười hỏi:
"Quý ông đẹp trai, không biết tôi có vinh hạnh được mời ngài nhảy chung một điệu không?"
Cô rất muốn biết, lạnh lùng cùng bá đạo như anh thì khi nhảy Waltz sẽ ra cái dạng gì.
Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu xuống mổ mổ lên môi Úc Hàn Yên, áp đến tai cô, lè lưỡi liếm liếm vành tai cô, dùng giọng khiêu gợi nói:
"Như em mong muốn."
". . . . . ." Tại sao cô cứ có cảm giác trên người Lăng Diệp tản mát ra hơi thở nguy hiểm vậy? Cô hắng giọng một cái, nghiêm túc nói:
"Đột nhiên em không muốn khiêu vũ nữa."
"Hử?" Thanh âm của Lăng Diệp được kéo ra thật dài, âm cuối đưa lên cao, tràn đầy khêu gợi.
Ánh mắt Úc Hàn Yên lóe lên, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói:
"Chân em đau."
Trong lòng Lăng Diệp lướt qua một nụ cười, người này không biết mỗi khi cô nói dối ánh mắt sẽ lóe lên. Đột nhiên anh ngồi xổm xuống, mạnh mẽ cởi đôi giày thủy tinh của Úc Hàn Yên ra, hai tay vòng chắc quanh eo cô, hơi dùng sức nhấc cô lên, đặt cô giẫm lên trên giầy mình, sau đó sải bước đi đến sàn nhảy.
". . . . . ." Nhìn đôi môi mỏng của đối phương gần mình trong gang tấc, người nào đó đã trì trệ rồi. Rõ ràng là cô muốn giữ một khoảng cách nhất định với nhân vật nguy hiểm này, nhưng sao cuối cùng lại ngược lại, kề sát đối phương thế này chứ?
Lăng Diệp là bang chủ của bang Liệt Diễm, đồng thời cũng là con nhà quyền quý, cho nên việc khiêu vũ chẳng thể thành vấn đề. Cho dù có mang theo một người cũng không hề ảnh hưởng đến kỹ thuật khiêu vũ đẹp mắt của anh.
Úc Hàn Yên có tâm trạng muốn khóc. Tay trái Lăng Diệp đang lên xuống trêu chọc sau lưng cô, hơi thở ấm áp như có như không phả vào tai cô, đôi môi đỏ mọng thi thoảng lướt qua gương mặt cô. . . . . . Đúng là, lòng hiếu kỳ hại chết con mèo. Nếu cô không đề cập đến chuyện khiêu vũ thì bây giờ đâu có phải bị như thế này.
Lăng Diệp cực kỳ hài lòng khi thấy cơ thể trong lòng mình càng lúc càng mềm mại. Anh rất hưởng thụ nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ hồng trước mặt.
"Diệp, em không muốn nhảy nữa." Giọng Úc Hàn Yên hơi nghẹn ngào, thì thào.
Rất tốt, đã sinh ra dục vọng với mình rồi. Con ngươi đen láy của Lăng Diệp phát ra tia sáng, giống như là trả đũa người kia để anh nhìn thấy mà không ăn được vậy, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh:
"Anh muốn nhảy."
". . . . . ."
Bạch Triết Nhã liếc nhìn hai người nổi bật trong sàn nhảy, lại nhìn bộ dáng chán nản, thất thần của anh trai, nhỏ giọng nói:
"Anh, thích thì phải chủ động theo đuổi, phải có dũng khí bất chấp tất cả xông về phía trước."
Thấy bộ dáng đối phương vẫn như cũ, cô ta cũng mặc kệ, xoay người đi về phía Lăng Sanh đang ngồi cách đó không xa.
"Ông Lăng, chúc ông sinh nhật vui vẻ!"
Lăng Sanh lục tìm tên đối phương trong đầu mình, nhưng lại không nhớ ra có biết người nà


Polly po-cket