
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134691
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.
c sâu, không hề phản bác. Những tưởng anh sẽ phải đắc ý lắm, cao hứng lắm, nhưng không hề có -- anh cảm giác thấy hối hận vì những gì đã nói.
Sự im lặng một lần nữa bao trùm lên họ, ngay cả không khí cũng dường như bị đông cứng. Cô lấy ngón tay cắm sâu vào da thịt, đau đơn đem đến cảm giác chân thực, khiến cô biết mình còn đang sống. Một hồi lâu sau cô mới tìm được hơi thở, phát ra những tiếng nói như thì thầm :" Được! Tôi đồng ý với anh". Chậm rãi bước ra cửa, tuyệt nhiên không quay đầu lại. Cô lần này đã xác định được, cũng hiểu được rằng, không cần phải quay đầu lại nữa.
Cửa đã đóng lại, anh chậm rãi quăng người lên sô pha. Vì sao mà cứ chuyện gì động đến cô là anh đều mất bình tĩnh cũng như lý trí thông thường? Anh hôm nay không phải là muốn cùng cô gỡ bỏ những hiểu lầm trước kia sao..giờ lại thành thế này.
Cô chết lặng rời khỏi khách sạn, tùy tiện bắt một chiếc taxi. Vừa lên xe lái xe đã hỏi :" Xin hỏi cô muốn đy đâu?". Không có ai trả lời, người lái xe quay đầu lại chỉ thấy một gương mặt tràn đầy nước mắt, khóc không thành tiếng đáp :" Đâu cũng được". Chỉ cần rời xa chỗ này, rời xa anh, thật xa------
Anh chỉ thị cho ngân hàng chi nhánh chấp nhận cho cha cô vay vốn, rồi nhanh chóng trở về Bắc Kinh. Thời gian anh ở đây đã vượt quá ngày nghỉ đã định, đến cả cha anh cũng đã gọi điện thúc giục.
Anh cuối cùng đã rời đy. Buổi tối quyết định đồng ý giúp cha cô vay tiền, anh không chỉ một lần có ý niệm, nếu anh quay đầu, liệu cô có đồng ý nối lại với anh không? Nhưng ý niệm vẫn chỉ là ý niệm, rất nhanh sau đó anh liền muốn quên đy nó. Tính cách của anh rất cao ngạo, tuyệt đối sẽ không thể nào nói ra, mà anh cũng không thể nào chấp nhận việc cô đã sinh con cho người khác -- điểm này nhắc nhở anh rằng, trong suốt một thời gian dài cô đã thân mật với người đàn ông khác. Đây có lẽ chính là thói xấu của đàn ông, họ có thể có cả trăm người đàn bà, nhưng tuyệt đối không cho phép người đàn bà của mình có kẻ khác, cho dù chỉ là nghĩ đến cũng không thể. Mà anh chính là một trong số đó, sự ích kỷ sự độc đoán của anh rất lớn.
Một khi đã là như vậy rồi thì anh với cô sẽ chặt đứt quan hệ với nhau. Tuy rằng anh vẫn biết, ẩn sau trong trái tim mình có một nơi cất giấu nụ cười cô, giọng nói cô, dáng điệu cô. Nhưng đến cuối cùng thì vẫn chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi -- chuyện cho tới bây giờ, anh không muốn buông tay cũng phải buông mà thôi. Nếu trước đây không phải vì sĩ diện mà cố chấp không chịu tìm cô, không chịu quay đầu nói xin lỗi với cô, thì giờ có lẽ mọi chuyện đã khác.
Thời điểm này cô với anh thực giống như hai con nhím, tưởng rằng là yêu nhau nhưng thực chất chỉ đem lại tổn thương cho nhau mà thôi -- Đúng là vậy, tuổi trẻ là vậy đó! Tuổi trẻ là chưa thể nào mà hiểu hết được sự đời, chưa thể nào dễ dàng nói xin lỗi, chưa dễ dàng khoan dung cho nhau. Cũng là thời điểm chưa thể nào hiểu được chuyện tình cảm cần kiên trì xây dựng nếu muốn thiên trường địa cửu.
Anh đang đứng ở trên tầng 28, qua lớp kính thủy tinh nhìn xuống dưới sẽ thấy những dòng người, dòng xe đy lại tấp nập. Bỗng bên tai truyền đến âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại bàn. Quay đầu lại, anh áp chế những suy nghĩ miên man của mình; ấn nút trả lời, thanh âm của thư ký truyền tới :" Tổng giám đốc, khách hẹn trước đã đến". Anh ngồi xuống chiếc ghế da được nhập khẩu từ Ý đầy xa hoa quý tộc, tượng trưng cho thân phận cũng như sự lạnh lùng của chủ nhân nó, nháy mắt thu gọn hết tâm tư lại, anh đáp :" Mời họ vào!". Dập điện thoại xuống, anh trở lại là một thương nhân.
Vu Bách Thiên nhìn anh họ, ánh mắt dường như muốn nói, anh đã muốn kéo em xuống địa ngục thì em sẽ bắt anh phải đy cùng. Dừng một chút mới mở miệng nói tiếp : " Ngay tại sân golf. Không tin mọi người hỏi anh Đường ý!".
Mẹ Ngôn tinh thần tỉnh táo lập tức hỏi :" Bách Nghiêu, nói xem là tiểu thư nhà nào đấy?". Ngôn Bách Nghiêu cũng chẳng cần ngẩng đầu lên mà trả lời :" Mẹ không cần phải nghe những lời đó. Chỉ là bạn bè bình thường thôi!". Từ trước đến nay anh đều phân rõ, chơi đùa cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Mợ Vu nói :" Chưa có bạn gái cũng tốt. Chẳng phải Sầm gia có một cô con gái đó sao? Mấy ngày hôm trước chúng ta đã gặp tại tiệc nhà Lư gia. Cô bé đó bộ dạng thật xinh xắn nha!". Mẹ Ngôn gật đầu đồng ý :" Chính xác đấy. Con bé vừa tốt nghiệp thạc sĩ xong!". Xem ra hai người này đã sớm có quyết định rồi, đồng thanh đều hỏi :" Chi bằng sắp xếp cho hai đứa gặp mặt một lần cũng được chứ?".
Ngôn Bách Nghiêu vẫn chăm chú vào món bít tết của mình, cảm nhận hương vị thơm ngon tan đều trong miệng. Tài nghệ nấu ăn đúng là khác một trời một vực so với ai đó. Thế nhưng anh cả đời này cũng sẽ chẳng còn cơ hội mà nếm thử những món cô nấu nữa rồi. Anh bất lực nắm chặt dao dĩa trong tay, không hiểu sao giờ phút này lại nhớ đến cô, rõ ràng đã muốn quên đy rồi--
Anh chậm rãi quay đầu hỏi mẹ : " Chuyện gì vậy?". Khó khăn lắm mới thấy anh tiếp lời, mẹ Ngôn không thể bỏ qua mà đáp ngay :" Chúng ta đang nói, khôn