XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 134644

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/644 lượt.

ớm thì từ tám trăm năm trước đã nói rồi, cần gì đợi đến ngày hôm nay?






Ngôn Bách Nghiêu ném áo khoác lên giường, phiền muộn kéo caravat ra, chân bước đến bên cửa sổ, tay kéo mạnh chiếc rèm ra. Biệt thự đối diện vẫn không một ánh đèn, xem ra tiểu tử này vẫn chưa trở về.
Thật không còn kiên nhẫn nữa, cứ chốc lát anh lại nhìn đồng hồ, giờ đã quá mười hai giờ đêm rồi. Tay cầm chai rượu mạnh, rót đến tràn đầy cả ly, một ngụm rồi lại một ngụm. Nhớ lại khi còn ở Cali anh chỉ uống mỗi bia. Cô khi ấy không biết uống rượu, một lần bị anh lừa gạt cũng nếm thử một chút. Không uống thì không sao, vừa uống một ly đã trở nên mơ màng, lộ ra dáng điệu ngây thơ chân thành, ôm dính lấy anh như con gấu kaola, cho dù anh có làm cách nào cũng không thể kéo cô ra được. Vì một lần như thế mà anh hoảng sợ vô cùng, quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ cho cô uống rượu nếu không có anh bên cạnh.
Suy nghĩ miên man một lúc anh mới quay lại thực tại, lại nhìn đồng hồ. Đã quá 12h rưỡi!! Xã hội hiện đại, quan hệ nam nữ phát sinh chuyện tình một đêm sớm đã quá quen thuộc, ngay cả chính anh cũng đã trải qua. Huống chi hôm nay là cô có việc muốn nhờ vả Bách Thiên, chắc chắn sẽ đặt lợi ích lên đầu tiên. Nhưng càng nghĩ như vậy chỉ càng khiến lòng anh có điểm buồn chán. Sự phiền muộn khiến anh muốn uống càng nhiều; nhưng dường như không thể giải tỏa được sự bức bối trong lòng, anh cuối cùng đem cả chai rượu mà ném qua cửa sổ. Mọi thứ xung quanh vẫn lặng im, chai rượu rơi xuống mặt đất nhưng lại bị đám cỏ thật dày bao lấy, ngay một chút tiếng động cũng không thể cảm nhận được.
Chậm rãi hít một hơi sâu vào lồng ngực, anh bước nhẹ đến bên giường. Sự im lặng bao trùm lấy không gian trong chốc lát, anh lần vào túi quần lấy ra một cái ví da màu đen, mở nó ra, dùng ngón tay tìm kiếm vào ngăn tận cùng bên trong, cảm nhận được một vật nhỏ cứng nhô lên. Đó chính là một chiếc nhẫn nam kiểu dáng khá đơn giản nhưng là nhẫn bạch kim.
" Bách Nghiêu, em thích chiếc nhẫn này.Mua nhé?". Vẻ mặt cô lúc đó tràn ngập ý cười, ngửa đầu nhìn anh bằng ánh mắt rất trông chờ. Đôi mắt cô cong thành hình nửa vầng trăng, trong đó ẩn chứa những tia sáng lấp lánh, cảm giác như mặt nước hồ trong trẻo. Ở cùng cô lâu như vậy nhưng chưa một lần cô yêu cầu anh một điều gì cả. Ngày đó trùng hợp lại chính là ngày sinh nhật cô, vốn dĩ anh muốn đem đến cho cô một bất ngờ lớn; không ngờ cô trực tiếp đề đạt ước nguyện chính là chiếc nhẫn này.
Anh vẫn là chưa chịu buông thả tiếp tục chất vấn :" Tên gì? Không phải là Uông Thủy Mạt chứ?". Lúc này Vu Bách Thiên bất chợt thốt lên :" Anh làm sao biết hay thế?". Một cơn tức giận bất chợt ào đến, người phụ nữ này thật giỏi, chẳng phải anh đã cảnh báo không cho cô ta tiếp cận Bách Thiên sao? Anh lạnh lùng nói :" Không cần nói với anh là cậu có ý tứ với cô ta. Loại phụ nữ như cô ta, không thích hợp với cậu".
Vu Bách Thiên kinh ngạc nhìn anh nói :" Anh có ý tứ gì chứ? Cô ấy là loại phụ nữ gì? Em đã là người lớn, tự biết mình đang làm cái gì". Ngôn Bách Nghiêu chớp nhẹ lông mi, tiếp :" Ý của cậu là cho dù tôi có nói gì thì vẫn cứ là muốn theo đuổi cô ta?". Bách Thiên cũng không chịu im lặng :" Thật không hiểu là có chuyện gì với anh nhưng từ trước đến nay anh có bao giờ can thiệp vào chuyện của em đâu?".
Ngôn Bách Nghiêu chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh lẽo :" Chỉ sợ là cô ta có dụng ý mà tiếp cận cậu thôi". Lúc này Bách Thiên chỉ bật cười mà nói :" Anh thật sự say rồi đấy. Em mệt lắm, không có thời gian mà nói hươu nói vượn với anh đâu". Cô căn bản là không chủ động tiếp cận hắn, mà ngược lại, chính hắn tự tìm đến cô. Hơn nữa càng tiếp xúc với cô càng phát hiện ra có những nét độc đáo cá tính. Mặc dù bên ngoài thì lãnh đạm nhưng lại không hề từ chối người khác.
Anh đã chịu đựng cả một đêm, sáng hôm sau lập tức gọi điện cho Đường Hãn Đông hỏi, trực tiếp đy thẳng vào vấn đề :" Bọn họ muốn vay bao nhiêu?". Đường Hãn Đông còn đang mơ màng ôm người đẹp trong lòng, đầu óc còn chưa phản ứng kịp với những gì vừa nghe, chỉ biết hỏi lại :" Cái gì cơ?"
Ngôn Bách Nghiêu không còn chút kiên nhẫn nào nhưng vẫn phải lặp lại câu hỏi :" Tôi hỏi cậu ngài Uông muốn vay bao nhiêu tiền?". Lúc này Đường Hãn Đông mới thực sự thanh tỉnh, vẫn còn lưu luyến người đẹp, không khách khí mà trả lời :" Đầu óc cậu có vấn đề sao? Có biết giờ là mấy giờ không? Không có chuyện gì làm thì đy tìm phụ nữ mà giải khuây---".
Ngôn Bách Nghiêu chỉ lạnh lùng mà đánh gãy lời nói còn dở dang :" Bao nhiêu?". Đường Hãn Đông ngáp một cái rồi tiếp :" 1 triệu ". " Đã quyết định đến đâu rồi?". Anh dường như không muốn buông tha, vẫn tiếp tục truy vấn.
Đường Hãn Đông chán nản nói :" Không phải sớm nói với cậu rồi sao, sớm đã không thông qua rồi. Nhưng theo thông tin của tôi thì ngài Uông đã đy liên hệ với các ngân hàng khác rồi". Ngôn Bách Nghiêu thản nhiên đáp lại :" Giúp tôi lần này, coi như tôi nợ cậu một lần".
Anh vừa nói dứt câu, Đường Hãn Đông dường như là hết sức tỉnh táo liền bật