
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134709
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/709 lượt.
ghe nữa ---", thậm chí có những lúc phiền chán anh chỉ đơn giản ấn nút từ chối, không nghe. Có thời điểm anh còn tắt hẳn máy, chính là làm cho cô không thể tìm thấy anh và rồi lại khiến cô nóng ruột không yên. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, những chuyện đó chỉ có thể xảy ra khi ta còn trẻ -- đúng là đặc quyền của tuổi trẻ.
Nhà hàng ở tầng 11, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn cảnh đêm thật mê lòng người. Mọi thứ đều hoàn hảo, ngay cả đồ ăn cũng thực ngon miệng. Sầm Lạc Ly xuất thân thế gia, ngẫu nhiên đối với đồ ăn cũng tương đối khó tính. Thực không giống với cô, cái gì cũng không để ý.
Sầm Lạc Ly ngẩng đầu cười nhìn anh :" Thế nào? Em giới thiệu không nhầm chứ?". Anh cũng đáp lại bằng một nụ cười đầy khiêu gợi, tỏ vẻ đồng ý. Tuy chỉ là đồ ăn Ý thường thấy, nhưng tính chất mỹ thực đặc biệt tự nhiên. Cá hồi xông khói và Đái Tử tươi và rau dưa Cát Luật, toàn bộ cá hồi nạc cơ hồ không có một chút mỡ, hương vị tươi mát. Đái Tử thập phần ngọt ngào, ăn sẽ phát hiện ra đây là món được chọn lựa kỹ càng. Rau dưa Cát Luật thanh đạm mà cân đối, không thể bắt bẻ. Cơm tôm Italy, tuyệt không tệ hại như rất nhiều khách sạn nhà hàng Tây nhìn ngon mắt nhưng ăn lại chẳng ngon, thành ý mười phần. Hột cơm tròn trịa thấm ướt hương khí của canh cỏ linh chi, cắn xuống có dư vị phong phú vô cùng, hơn nữa mang theo độ cứng hoàn mỹ.
Cuối cùng món điểm tâm được mang ra là bánh ngọt cùng café. Từ trước đến nay anh chưa hề thích đồ ngọt, nhưng cô thì ngược lại, cô thực điên cuồng yêu thích chúng. Thế nên trước đây mỗi khi cô có kế hoạch giảm cân thì anh đều dùng đồ ngọt để dụ hoặc cô, khiến cô chẳng thể nào mà thực hiện được kế hoạch đó. Mọi thứ chỉ cần là đồ ngọt thì cô đều yêu thích, chocolate, kem, bánh,… - chỉ cần cô nhìn thấy đồ ngọt sẽ tuyệt đối không bỏ xuống. Anh vẫn thấy cô thật sự là khác người --
Thu suy nghĩ của mình lại, vừa nhấc đầu anh liền bắt gặp Sầm Lạc Ly trông thật tĩnh lặng. Cười nhạt hỏi :" No rồi sao?". Sầm Lạc Ly gật đầu đồng ý. Anh kỳ thật hiểu được rằng rất nhiều cô gái vì dáng hình mà không dám động đến đồ ngọt, nếu đoán không sai thì Lạc Ly cũng là một trong số đó. Mặc dù chính do cô ấy đề nghị đến đây ăn tối, nhưng từ lúc đầu tới giờ chỉ thấy đụng vào mỗi đĩa salad.
Anh cúi đầu nhìn chiếc bánh ngọt trong đĩa, màu sắc thực mê người. Nếu giờ cô đang có mặt ở đây chắc chắn là sẽ không buông tha cho nó rồi. Trên môi anh bất chợt xuất hiện ý cười, tay cầm lấy chiếc thìa nhỏ, xắn một miếng nhỏ đưa vào miệng, vị ngọt dịu tan dần trong miệng, thêm với vị café kích thích vị giác, cũng là cân bằng độ ngọt của chiếc bánh, quả thực tuyệt vời. Và chắc chắn là cô sẽ cướp luôn phần bánh của anh -- nếu cô ở đây bây giờ.
Rời khỏi nhà ăn đã quá 9h tối, anh nhìn đồng hồ rồi nói :" Anh đưa em về nhà trước nhé!". Sầm Lạc Ly trầm ngâm rồi đề nghị :" Còn sớm mà! Chúng ta đy đâu một chút hóng gió đy!". Anh cũng không có ý kiến gì, nhà anh cũng cách không xa nhà Lạc Ly, chỉ cần đy một chút là đến.
Trong xe âm nhạc du dương vang lên, dọc theo con đường là những ngọn đèn hắt bóng xuống lòng đường. Sầm Lạc Ly chậm rãi tiến gần lại bên anh, mùi hương Chanel vấn vương trong không khí; anh cũng không hề cự tuyệt, chẳng có lý do gì để cự tuyệt cả.
Sầm Lạc Ly nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, chậm rãi tiến đến gần tai anh rồi thỏ thẻ :" Đêm nay em không muốn về". Tin tưởng rằng bất kỳ người đàn ông nào nghe được những lời này đều hiểu được ẩn ý đằng sau nó. Mà anh cũng là đàn ông, hơi thở nóng bỏng đầy ẩm ướt rót vào tai anh không thể không kích thích phản ứng đàn ông của anh. Hít một hơi sâu, anh cũng đã từng nghĩ, tuy rằng hai người chính thức đính hôn, quen nhau đã vài tháng nhưng chưa hề có tiếp xúc thân mật. Lúc nào chơi đùa thì chỉ là chơi đùa, giờ anh sẽ phải nghiêm túc, ranh giới này anh đã vạch ra rất rõ. Nếu là trước kia những âm thanh này sẽ không thể khiêu khích nổi anh, nhưng giờ thì anh sẽ chấp nhận; dù sao cũng đã là người trưởng thành, anh quay đầu, cười khiêu gợi đáp :" Ok"--
Vốn tưởng rằng chuyện ở chi nhánh ngân hàng California sẽ khó thu phục kết quả ngoài dự kiến, đáng lẽ sẽ mất một tuần nhưng lại thành ra chỉ 6 ngày mà xong chuyện. Vô duyên vô cớ thừa ra một ngày nghỉ dành cho anh, thuận tiện làm chuyện tốt.
Vừa lái xe anh vừa tranh thủ ngắm cảnh sắc nơi đây. Qua vài năm nhưng cơ hồ không có sự thay đổi gì lớn cả. Ngã tư đường, cây cối, ngay cả chỗ rẽ vào cửa hàng vần giống y đúc như trong ký ức. Mọi điều quá quen thuộc khiến người ta không khỏi nhớ về trước kia.
Anh phanh gấp dừng lại. Anh làm sao mà có thể tới đây? Nơi này cách trường học rất xa, tiền nhà cũng chẳng rẻ, nhưng được cái sạch sẽ, hơn nữa an ninh đảm bảo cho nên năm đó anh mới quyết định chọn sống ở đây. Căn phòng của anh ở gần đường, ngầng đầu nhìn sang phía góc đường sẽ thấy một cửa hàng.
Anh dừng xe ven đường, chậm rãi tiến lại gần cửa. Đến gần một chút, nhìn kỹ một chút, mọi thứ đều như cũ, ngay cả màu sắc và kiểu dáng của chiếc cửa này đều không thay đổi. Nhớ rõ trước kia ông Edward luôn nói rằng chiếc cửa này cũ kỹ