Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 134725

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/725 lượt.

ết hầu nói :" Anh là loại yêu tinh hại người, sớm sớm kết hôn đy, đỡ sau này có cơ hội đy hại người". Cô từng nghe danh tiếng của anh trong lĩnh vực tình trường.
Thật không biết những lời này là khen anh hay muốn mắng anh nữa. Ngôn Bách Nghiêu trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói :" Cô ấy thế nào?". Cuối cùng thì anh cũng hỏi câu đó, cô cứ tưởng cả bữa ăn ngày hôm nay anh ta sẽ không nhắc đến tên bạn cô nữa chứ.
Tiếp tục đen chén trà lên môi, một lúc lâu, Lục Kiều mới đáp :" Tốt thì sao mà không tốt thì sao? Ngôn Bách Nghiêu, anh với cô ấy đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi". Ngôn Bách Nghiêu không tự giác mà nắm chặt tay lại, nhìn về phía đối diện, nhưng không nói gì cả. Lâu Lục Kiều cúi đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đáy cốc, nhớ đến một cô gái đã từng quấn quít lấy cô không ngừng, bởi vì biết cô gái ấy đối với anh là tình cảm sâu đậm, đột nhiên thở dài rồi nói :" Ngôn Bách Nghiêu, cô ấy không tốt, thật sự không tốt chút nào cả! Anh vừa lòng chưa?"
Tim anh bỗng co rút một trận, nhìn chằm chằm Lục Kiều hỏi :" Vì sao chứ?". Lục Kiều trào phúng đáp :" Vì sao không tốt ư? Chẳng lẽ anh còn không biết mà hỏi mình sao?". Ngôn Bách Nghiêu giống như nghe được một câu chuyện thật nực cười, giễu cợt đáp :" Hỏi tôi?". Tay anh chống đầu, nhìn về phía cô.
Anh thế nào mà một chút chuyện cũng đều không hay? Lâu Lục Kiều theo dõi biểu hiện trên mặt anh, châm chọc tiếp :" Tôi đã từng nói với cô ấy, tuy rằng cuộc sống này không thể nào thoát khỏi việc lừa dối nhau, cho dù mỹ lệ đến đâu thì vẫn chứa đựng sự lừa gạt. Nhưng luôn phải nhớ đừng đem những gì người đàn ông đó nói tin là thật, nghe xong thì hãy quên hết đy. Tốt nhất là xóa sạch mọi điều. Trông cậy vào một người đàn ông ư? Nằm mơ sao? Nếu thực như vậy chẳng hóa là tự rước khổ vào thân!".
Cô đứng lên, xách túi theo, quay đầu nói :" Bữa hôm nay cảm ơn anh". Bước qua cửa, cô vẫn ngoảnh lại nói câu cuối :" Chuyện của hai người tôi không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn nhiều lời không lại biến thành kẻ lắm chuyện. Nếu anh hứng thú với những năm gần đây của cô ấy thì có thể phái người đy điều tra. Tin tưởng chuyện đó đối với anh mà nói thì quá dễ dàng rồi, chỉ cần giơ ngón tay lên là cũng có thể giải quyết được".






Từng tập tư liệu từ trong tay anh rớt xuống, giống như những bông tuyết mùa đông rơi xuống không một tiếng động. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa thủy tinh, mông lung tiến vào, hắt lên từng chồng tư liệu đang chất chồng trước mắt anh. Một vài tấm ảnh lộ ra, một bé trai bộ dạng thực thanh tú, cười sáng lạn rất đáng yêu, đang vui chơi thực vui vẻ. Vẻ mặt thật ngây thơ khiến người ta không chịu được mà muốn ôm vào lòng mà che chở.
Bộ dạng đứa bé rất giống cô. Lần đầu tiên gặp là khi cô đang đứng dưới tán cây lớn mà cười thật tươi, ánh sáng chiếu xuyên qua khe cửa, cảnh vật dường như đều chỉ để làm nền cho cô mà thôi, nụ cười đó bỗng dưng khiến anh rung động một cách kỳ lạ. Trong đầu anh không ngừng lặp đy lặp lại ngày sinh của đứa bé này, một lần rồi một lần như muốn mắt kẹt trong tâm trí anh. Ngày sinh của đứa bé này, nếu như không nhớ lầm thì đó chính là thời điểm cô rời anh đy được 7 tháng. Cho dù là không có xét nghiệm DNA thì anh cũng chắc được 80% đứa bé chính là con anh.
Cô vì cái gì mà không cho anh biết lấy một chút? Cô vì cái gì mà có thai rồi mà vẫn còn muốn chia tay với anh? Uông Thủy Mạt quả thực là rất giỏi đy! Anh mãnh liệt dùng lực đập lên bàn, mọi thứ giấy tờ văn kiện cùng đồ dùng đều bị hất văng xuống đất. Anh từng cảm thấy chút áy náy với cô, nhưng giờ áy náy đã biến thành lửa giận rồi.
Chuông cửa không ngừng vang lên, nguyên bản là một bản nhạc êm ái nhưng dưới áp lực của người bấm trở nên dồn dập cùng bén nhọn vô cùng. Uông Thủy Mạt đang tắm, vòi sen phun nhè nhẹ xuống làn nước ấm, bao trọn lấy cơ thể cô đem lại một cảm giác thoải mái vô cùng. Cả người cô đắm trọn trong làn nước, nhắm mắt thư giãn. Trong không khí lan tỏa một mùi hương nhẹ nhàng của hoa tulip, nhẹ nhưng mê đắm.
Đột nhiên giống như là nghe được âm thanh của chuông cửa, cô hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bên cạnh thấy chiếc đồng hồ cá heo, đó là đồ chơi yêu thích nhất của bảo bối. Nghĩ tới bé yêu, khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười tươi. Nhìn đồng hồ, giờ nãy đã hơn mười một giờ tối, có ai còn muốn tìm đến cô?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng thốt ra :" Nhóm máu O? Cô đừng nói với tôi rằng trên đời có chuyện trùng hợp như thế?". Uông Thủy Mạt cười trào phúng :" Trên thế giới người có nhóm máu giống nhau thiếu gì, anh việc gì mà phải tỏ ra ngạc nhiên?". Cô vẫn tiếp tục nhập vai diễn còn dở của mình, muốn đem mọi chuyện chôn vùi xuống lòng đất.
Anh vẫn chỉ cười lạnh lùng, hướng về phía cô, đưa tay ra nắm chiếc cằm mềm mại của cô :" Vậy cô giải thích thế nào về ngày sinh của đứa bé?". Cô chỉ biết nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở, nhìn anh nói :" Tin tưởng anh xem qua tài liệu thì cũng hiểu chứ, đứa bé là do sinh non. Nó với anh chẳng có một chút quan hệ nào cả. Nó chỉ là