Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 134695

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.

không ngừng. Cô cố gắng tỉnh táo, gọi lý trí trở lại, dùng sức mở to mắt hết sức.
Gương mặt anh xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô dõi theo gương mặt ấy mà có chút ngẩn ngơ. Nhưng dời tầm mắt đy thì nhìn thấy thang máy, rồi còn có một người nữa cũng đang đứng ở đây, cô dần dần thanh tỉnh hơn một chút. Lắc nhẹ đầu, sự tỉnh táo càng mạnh mẽ hơn.
Ngôn Bách Nghiêu đem cô ôm chặt vào lòng, nâng cầm rồi nói :" Cảm ơn anh đã đưa vợ tôi về. Không tiễn nữa". Lại nghe từ Vợ phát ra từ trong miệng anh, cả người cô chợt run rẩy, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra rồi nói :" Tránh ra. Ai là vợ anh chứ?".
Cả người lại lảo đảo dựa vào người anh, nhưng cô lập tức giãy ra, dựa vào tường, hướng Cố Chi Sâm nói lời cảm tạ :" Cố tổng, hôm nay cám ơn anh". Không thèm để ý đến vẻ mặt tái xanh của anh đang đứng bên mình.
Cố Chi Sâm cười nhẹ nói :" Là vinh hạnh của tôi. Nếu đã về nhà rồi thì tôi xin phép. Cô hãy nghỉ ngơi sớm đy. Tạm biệt". Uông Thủy Mạt cũng quay đầu cười nhìn anh nói :" Tạm biệt".
Ngôn Bách Nghiêu tức giận nhìn cái người vừa bước và thang máy, rồi quay sang đỡ lấy cô. Cô dùng sức vung ra :" Buông ra". Anh dùng một chút sức cũng có thể kéo cô lại vào lòng mình, giận dỗi nói :" Em biết mình tửu lượng rất kèm mà còn uống. Nhìn xem say đến mức nào rồi đây?".
Cô uống rượu thì liên quan gì đến anh chứ? Cười nhẹ đáp lại :" Ngôn tiên sinh, tôi cảm ơn chuyện anh quan tâm đến tôi, nhưng anh không có quan hệ gì với ---". Mặt anh xám lại nhìn cô, nghiếng răng nghiến lợi nói :" Không quan hệ gì đến anh?".
Cô lại đẩy anh ra, nghe anh nói xong câu kia lại bật cười :" Có, có quan hệ. Anh chính là bạn trai trước tôi của tôi, là cha của con tôi, sao lại không quan hệ được nhỉ?". Anh một câu cũng không nói nên lời.
Cô thoát ra khỏi vòng tay anh, sờ soạng trong túi lấy ra chiếc chìa khóa. Còn anh thì vẫn đứng yên ở cửa, không động đậy. Quả thật thân phận anh hiện giờ trừ là cha của con cô, là bạn trai trước của cô thì chẳng là gì nữa cả. Anh không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống riêng của cô.
Cô đứng yên lặng dưới vòi hoa sen, nước chảy từ trên xuống bao lấy toàn bộ cơ thể cô. Anh tưởng muốn quay đầu thì cô và con sẽ vĩnh viễn đứng ở đó chờ anh sao? Không, cô sẽ không chờ. Cũng không bao giờ gặp được nhau nữa.
Có lẽ cô nên cân nhắc về đề nghị của Lục Kiều, cô nên bắt đầu một cái gì đó mới mẻ. Còn anh đã sớm thành dĩ vãng rồi.






Ngày hôm sau Cố Chi Sâm có gọi điện cho cô cùng thảo luận về mấy phương diện thiết kế, trước khi gác điện thoại liền hỏi :" Đã cảm thấy khá hơn chút nào không?". Ngữ khí truyền vào điện thoại có mấy phần khác với bình thường.
Cô hơi ngây người ra, một lúc sau mới trả lời :" Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Cố tổng đã quan tâm". Anh ta cười nhẹ đáp :" Là lỗi của tôi, lần sau sẽ không ép cô nữa". Nghe vậy thì cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, dừng một chút rồi nói :" Làm sao thế được, là do tửu lượng của tôi quá kém mà thôi". Kỳ thật đối với tình huống đã xảy ra vào tối qua cô vẫn nhớ và có điểm cảm thấy rất xấu hổ, nhưng giờ phút này nghe giọng điệu của Cố Chi Sâm thì tựa như chẳng có gì bất thường đã xảy ra cả.
Còn người kia thì ngược lại hoàn toàn, mới sáng sớm đem bé con về nhà, sắc mặt âm trầm hỏi :" Hắn là ai thế?". Cô giúp con ăn cháo, liếc mắt nhìn anh nhưng không nói gì cả. Anh thì ngại có con ở đây nên cũng không thể hỏi nhiều được.
Giữa trưa Mandy ôm một bó hoa hồng rất to bước vào, cười nói với cô :" Uông tiểu thư, hoa của cô". Cô không ngẩng đầu lên, nói :" Giúp tôi vứt đy". Anh vẫn luôn như vậy, tặng hoa không biết ngừng. Thời gian trước cô đã nói chuyện này với anh rồi anh cũng đã ít tặng hơn, không ngờ giờ lại dùng chiêu thức cũ.
Mandy nói :" Bên trong có một tấm thiếp, cô có muốn xem không?". Thiệp ư? Anh tặng hoa thì không bao giờ kèm thiệp cả, bình thường thì chỉ gửi 1 tin nhắn đến cho cô :" Em có thích hoa hôm nay không?". Còn cô thì chưa bao giờ trả lời những tin nhắn như thế cả, lần nào cũng chỉ 1 chỉ thị bảo Mandy đem vứt đy.
Đúng là bé con ngày càng nặng hơn, có đôi khi ngay cả cô cũng còn cảm thấy khó tin, năm đó bởi vì sinh non mà bé con thực gầy yếu, đặt bên cạnh những đứa bé ngoại quốc vừa được sinh thì chẳng khác nào một con mèo con cả. Nhưng chớp mặt một cái mà đã lớn thành một đứa bé đáng yêu biết chừng nào. Lúc cười thì híp cả mắt lại, tựa như cả bầu trời sao đều đang ở trong mắt bé.
Vào nhà anh đem bé con đặt trên giường, nhẹ nhàng lấy chăn ra đắp cho con. Cô đặt cặp sách của con xuống, vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng đầy cảm động này. Cô từ biệt anh, nói :" Mấy hôm nay cảm ơn anh. Ngày mai em sẽ đy đón con".
Thân mình anh chợt trở nên cứng đờ, bàn tay to lớn vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh, không quay đầu lại, thấp giọng nói :" Đây là những việc anh nên làm". Cô nhìn chằm chằm xuống đôi dép của mình, nói nhỏ :" Vẫn cần phải cảm ơn. Anh về đy, phần còn lại để em lo". Lúc này anh mới quay đầu lại, ôn nhu nói :" Em làm việc cả ngày mệt mỏi rồi, đy tắm trước đ