Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 134636

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.

t này anh đang khoanh hai tay vào nhau, đứng ngay đằng sau cô. Ngơ ngác nhìn anh, không thể nghĩ rằng tại sao giờ này anh lại có thể xuất hiện ở đây, gương mặt cô chợt ửng hồng vì ánh nắng, nói lắp bắp :" Anh … Anh…", cứ thế mãi mà không thể nói nên lời.
Cô đột nhiên vùng ra, dùng hết sức đẩy anh ra, rời khỏi vòng tay quen thuộc ấy nói :" Nhưng anh đã quên rồi sao? Là anh không cần em, lúc trước chính anh không cần em--". Anh không nói gì với cô cả, chỉ nhìn cô một mực muốn thoát khỏi vòng tay của mình.
Cô không quay đầu lại, xoay lưng về phía anh, nói :" Là anh buông tay trước, em đã từng yêu anh đến như thế, nhưng còn anh thì sao? Anh biết rõ em nói chia tay chỉ vì giận dỗi -- nhưng anh thì sao?"
Anh rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới cúi đầu nói :" Em muốn anh làm thế nào thì mới bù đắp được sai lầm năm ấy? Em nói đy, nói anh phải làm sao bây giờ?".
Cô chỉ im lặng, chỉ im lặng mà thôi. Anh rốt cuộc cũng hiểu, vĩnh viễn trong lòng cô có một bức tường mà anh không thể nào vượt qua nổi. Cho nên dù anh có làm gì, có bù đắp ra sao thì thời gian cũng không thể nào quay ngược lại được.
" Em muốn anh làm thế nào? Muốn anh làm gì thì em mới có thể tha thứ cho anh? Em hãy nói đy, nói cho anh biết --".
Âm điệu của anh cứ không ngừng lặp lại như vậy. Cô ngẩn ngơ hồi lâu rồi thật chậm chạp xoay người lại. Hai tay cô che kín gương mặt, nhưng vẫn có thể thấy từng dòng nước mắt đang chảy xuống dưới --
" Em đã muốn quên anh rất nhiều lần nhưng -- Cho dù anh từng quan hệ với người khác, cho dù anh từng phản bội em, nhưng tại sao em vẫn không thể nào quên được anh? Từng có lúc nghĩ rằng mình đã làm được, nhưng cuối cùng thì sao? Em vẫn không thể nào..."
" Em nghĩ anh dùng bé con, dùng cha uy hiếp em là để làm gì? Chẳng phải là vì -- anh muốn em, bởi vì anh -- vì anh --", anh phải tạm dừng, cuối cùng thì anh cũng đem cái bí mật sâu thẳm trong đáy long mình nói ra.
" Bởi vì anh yêu em, Uông Thủy Mạt. Bởi vì anh luôn yêu em, chưa từng một phút nào quên được em cả".
" Em muốn anh phải làm sao đây? Làm sao thì em mới tha thứ cho anh..?"
"…."
Không gian chợt trở nên yên lặng, xung quanh không còn chút tiếng động nào nữa. Cô đang ở trong vòng tay của anh, để mặc cho gió biển vờn trên gương mặt mình.






Ngôn Bách Nghiêu ôm bé con về nhà, mẹ Ngôn đang loay hoay sửa mấy chậu hoa , quay đầu liếc con, trừng mắt nói: “ Vẫn còn nhớ là có bà mẹ này sao?".
Nói xong mới phát hiện trong tay con là một đứa bé da trắng như tuyết, môi hồng xinh xắn, vừa nhìn là đã muốn yêu rồi, lập tức nở nụ cười hỏi: “ Con đang ôm con của ai đấy? Đến đây nào, đến đây để bà ôm một cái".
Ngôn Bách Nghiêu đưa con cho mẹ anh bế, nói: “ Bé con, gọi bà nội đy". Bé con ngoan ngoãn lập tức gọi: “ Bà nội ạ".
Âm thanh mềm mại như muốn khảm sâu vào lòng người nghe, mẹ Ngôn cười rồi gật đầu liên tục nói: “ Thật sự là bé ngoan". Quay đầu hướng quản gia nói: “ Đem chút bánh ngọt lại đây".
Bà ôm bé con ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện: “ Bé con, cháu tên gì thế?". Bé nhẹ nhàng trả lời: “ Bà nội, con là Uông Gia Hiên, nhũ danh là Tiểu Bảo, năm nay con 5 tuổi ạ". Vừa nói bé vừa giơ bàn tay 5 ngón bé xíu của mình ra mình họa đầy sinh động.
Mẹ Ngôn lấy tay cốc lên đầu cha Ngôn, hỏi: “ Ông có thấy đau không?". Cha Ngôn một bên đáp: “ Không đau --", lời còn chưa dứt, mẹ Ngôn dùng hết sức lực gõ mạnh lên đầu ông lần nữa, ông bỗng kêu lên một tiếng, quát: “ Đau quá, bà dùng sức như vậy là muốn mưu sát chồng sao?".
Mẹ Ngôn cũng cảm thấy tay mình có chút đau, vừa vẫy tay cho đỡ đau vừa nói với cha Ngôn: “ Có phải là tôi nghe nhầm không? Bé con có phải vừa nói cha là Ngôn Bách Nghiêu không? Là thật hay giả thế? Trên đời này việc trùng họ trùng tên thật ra cũng nhiều mà".
Hai người bỗng quay đầu lại nhìn chăm chăm vào bé con để xác nhận lại, biểu tình xem chừng rất thận trọng, thanh âm cũng thấp đến mức không thể thấp hơn: “ Bé con, cháu vừa nói tên cha cháu là gì cơ?". Bé con mở to mắt nhìn hai người lớn trước mặt mình, nhìn họ một cách kỳ quái rồi mới đáp: “ Cha cháu là Ngôn Bách Nghiêu".
Gió thổi nhẹ trong vườn, lướt qua mặt đem lại một cảm giác thật thoải mái. Giọng nói mềm mại của bé con tuy nhỏ nhưng truyền vào tai hai người già này lại thực rõ ràng, rõ ràng đến vô cùng. Hai người vẫn không thể tin tưởng được, cứ tôi nhìn ông, ông nhìn tôi nửa ngày mới kịp phản ứng.
Ngôn Bách Nghiêu đang ngâm mình trong dòng nước ấm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi lớn, người bỗng xông thẳng vào trong phòng, nháy mắt đã đến trước cửa phòng tắm mà gõ dồn dập, nói: “ Ngôn Bách Nghiêu, tên tiểu tử này, có đy ra ngay đây không hả?".
Ước chừng sự tình đã bị bại lộ, anh vẫn chẳng có ý sẽ đứng dậy, ý cười hiện lên mặt, đáp: “ Mẹ, có chuyện gì thế?"
Ngoài cửa bỗng trầm mặc một chút rồi vang lên khẩu khí ngày càng hung hăng: “ Mau đy ra đây cho tôi, nếu không xem tôi lột da anh thế nào".
Dùng cường quyền tàn bạo để áp bức anh sao, thế nhưng cuối cùng thì Ngô