
Tác giả: Huyền Mặc
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341503
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1503 lượt.
ện nay, tôi nói cho cô biết.năm xưa, ông nội từng hứa sẽ chăm sóc cô nên mới giữ cô ở lại nhà họ Hạ. Bây giờ ông đã mất, nhà họ Hạ và cô chẳng còn chút quan hệ gì cả. Huống hồ, bố cô đã mất, có lật lại vụ án trước đây cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cô nghĩ xem, bây giờ còn ai có thể vì cô mà đối đầu với nhà họ Lục chúng tôi?”, Lục Giản Nhu ra vẻ đồng cảm, “Nói rõ hơn, Khải Thành mất nhiều thời gian để giải quyết sự việc như thế là vì anh ấy và nhà họ Lục ngồi cùng một thuyền, sau lưng anh ấy còn cả gia tộc. Nếu bây giờ thu tay lại thì cả hai bên đều có lợi. Tôi và anh ấy đã nói chuyện rõ ràng, hôm nay tôi bảo anh ấy gọi cô đến là để nói cho cô hay, cô không cần chờ đợi gì nữa”, Lục Giản Nhu nhẹ nhàng lau giọt nước đọng trên khóe môi, ý tứ sâu xa, “Anh ấy quyết định vẫn sẽ ở bên cạnh tôi”.
Quý Đồng gần như chẳng còn chút sức lực nào để nói chuyện, cô ngẫm nghĩ về những gì Lục Giản Nhu nói, rõ ràng rất nực cười nhưng không tìm ra chút sơ hở nào. Hạ Khải Thành bảo vệ vườn chè, nỗ lực điều tra vụ án của bố cô, nghĩ cách lật đổ Bí thư Lục… tất cả những việc này chẳng liên quan gì đến anh, anh làm chỉ vì cô.
Quý Đồng hoàn toàn hiểu ý của Lục Giản Nhu. Thứ duy nhất cô nắm trong tay chỉ là lời hứa suông của Hạ Khải Thành, nó cũng là điểm yếu của cô.
Chính vì thế ngay từ đầu, Quý Đồng đã không ngừng lo lắng. Hễ có chút biến động, cô liền lùi lại tự vệ, để rồi giữa anh và cô xuất hiện những hiểu lầm triền miên, kết cục, anh kết hôn với Lục Giản Nhu.
Thật ra Hạ Khải Thành hoàn toàn có thể buông tha nhà họ Lục, thậm chí bắt tay với họ, chỉ cần anh để mặc Quý Đồng sống chết không quản.
Sắc mặt Quý Đồng tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Từ khi bước chân vào đây, cô đã cảm thấy trong người khó chịu, tình trạng mỗi lúc một tệ thêm.
Từng câu từng lời của Lục Giản Nhu hệt như mũi kim đâm vào trái tim Quý Đồng: “Cô tin tưởng nhầm người rồi. Thương nhân luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu, cô thua là bởi cô hẹn hò yêu đương với anh ấy, còn tôi ngay từ đầu đã sòng phẳng bàn đến lợi ích, vì thế tôi mới có thể ở bên cạnh anh ấy”.
Ánh đèn vàng u ám treo trên tường chỉ dùng để trang trí, vốn dĩ không đủ để chiếu sáng.
Hai mắt Quý Đồng bắt đầu mờ dần, không biết có phải do bệnh nặng hơn hay không. Gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngồi đối diện chỉ khiến cô thấy buồn nôn.
Cuộc đời này thật bất công, tình cảm mà bạn nguyện dùng cả đời để trân trọng, trong mắt kẻ khác lại không đáng một xu.
Quý Đồng không còn sức để tranh đấu tiếp nữa. Lục Giản Nhu ép cô phải khóc, nhưng cô không muốn làm loạn lên, chỉ yên lặng ngồi đó.
Lục Giản Nhu nhằm đúng lúc này đưa ra chiêu cuối cùng: “Hơn nữa, chúng tôi sắp có con rồi. Vì đứa bé, chúng tôi nhất định phải cân nhắc mọi việc, cho nó một gia đình hoàn chỉnh sau này”.
Quý Đồng rốt cuộc cũng có phản ứng, ánh mắt lơ đễnh của cô bỗng phóng thẳng về phía Lục Giản Nhu. Cô không chất vấn ngay mà quan sát đối phương giây lát, sau đó bình thản dựa lưng vào thành ghế, hỏi: “Chị nói thẳng ra đi, mục đích của chị là gì? Muốn đuổi tôi đi sao?”.
Giọng Quý Đồng rất nhỏ, điều này càng khích lệ thêm sự kiêu căng của Lục Giản Nhu. Cô ta ra vẻ an ủi: “Cô yên tâm đi, đều là phụ nữ với nhau, tôi không ác độc như người ta. Tôi có thể để cô rời khỏi thành phố Tịnh, nhưng cô phải đi thật xa”.
“Trở về Mộ Phủ đủ xa chưa?”, Quý Đồng cười, ngẫm nghĩ rồi lại nói, “không, cô sẽ không để tôi quay lại vườn chè. Ép tôi ra nước ngoài ư? Cô muốn đẩy tôi dến nơi khỉ ho cò gáy nào?”. Bất chợt, giọng điệu của cô chuyển sang lạnh lùng, đầy châm chọc: “Tôi sẽ không đi đâu cả, Hạ Khải Thành ở lại, tôi cũng ở lại”.
Dứt lời, cô cầm tách trà lên, hắt thẳng vào mặt Lục Giản Nhu.
Dáng vẻ mệt mỏi của Quý Đồng ngay từ khi mới đến đã khiến Lục Giản Nhu hoàn toàn mất cảnh giác, vậy nên lúc này cô ta không kịp trở tay, hứng trọn vẹn cả tách trà. Mọi chuyện xảy ra bất thình lình, Lục Giản Nhu sững sờ tại chỗ. Trà rót ra đã khá lâu nên không đến nỗi bị bỏng, nhưng chung quy vẫn khiến cô ta hoảng sợ che mặt lại.
“Quý Đồng!”, Lục Giản Nhu hét lên.
Rốt cuộc cô ta cũng không thể duy trì được dáng vẻ ung dung như ban đầu nữa. Chưa từng có ai dám hắt nước vào người cô ta như vậy. Cô ta xông thăng về phía Quý Đồng, giơ tay định đánh.
Bao nhiêu bức xúc trong lòng bùng lên như ngọn lửa, Quý Đồng tóm lấy cánh tay Lục Giản Nhu. Đối phương đánh không lại, trừng mắt mắng chửi cô: “Đồ đàn bà đê tiện, dụ dỗ đàn ông. Chính cô là khắc tinh hại tất cả mọi người xung quanh mình, giờ cô còn muốn quấn lấy anh ấy không buông!”.
Nước trà trên mặt nhỏ từng giọt xuống làm nhem nhuốc bộ trang phục màu kem xinh đẹp, Lục Giản Nhu gần như phát điên, cả tiếng buông lời mắng nhiếc Quý Đồng.
Cuộc chiến giữa những người phụ nữa luôn là cuộc chiến khốc liệt nhất, chỉ cần sa chân vào một bước là sẽ đánh mất lý trí, điên cuồng hại người hại mình.
Không thể chịu đựng thêm nữa, Quý Đồng giữ chặt tay Lục Giản Nhu, từng bước tiến về phía trước, ép cô ta phải lùi lại. Lục Giản Nhu đi giày cao gót nên không tránh khỏi loạng choạng. Quý