
Tác giả: Huyền Mặc
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341507
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1507 lượt.
ậu ta dám to gan như vậy”.
Vi Lâm lúc đó đã nói: “Anh Hạ, anh cũng nên tin tưởng cô Quý Đồng, cô ấy có thể tự mình xử lý”.
Vi Lâm liều chết buộc anh đứng ngoài quan sát. Ngay từ đầu, quan hệ giữa ba người đã bị Lục Giản Nhu một tay méo. Quý Đồng nhất định phải chứng minh cô không phải là kẻ thứ ba, phải dũng cảm đối mặt với tình cảm của bản thân, nếu không, Hạ Khải Thành sẽ không thể yên tâm.
Nào ngờ, phản ứng của Quý Đồng còn vượt xa dự liệu, cô không chịu âm thầm nhẫn nhịn nữa, còn thẳng tay đánh Lục Giản Nhu.
Hệt như trước đây, Hạ Khải Thành dạy cô đi xe đạp, họ vẫn giữ được thái độ ứng xử của nhà họ Hạ.
Giờ phút này, Quý Đồng cuộn mình trong lòng Hạ Khải Thành, tinh thần thả lỏng, buồn ngủ đến nỗi hai mắt díp lại.
Hạ Khải Thành muốn đưa cô đến bệnh viện nhưng cô không đi. Cô chỉ là lo lắng quá sinh bệnh, chứ không có gì nghiêm trọng cả. Thấy anh đứng dậy định đi ra ngoài, Quý Đồng vội giữ lấy tay anh, sợ anh đi mất. Hạ Khải Thành xoa mặt cô, an ủi: “Anh ra bảo Vi Lâm chuẩn bị xe”.
Tình hình bây giờ rất nguy hiểm, chắc chắn Hạ Khải Thành sẽ đưa cô về Hòa Chân Viên. Quý Đồng bỗng ngồi phắt dậy, nhất định không buông tay.
Hạ Khải Thành cười bất đắc dĩ, cúi đầu hỏi: “Vừa nãy còn nói em đã trưởng thành, giờ lại trẻ con thế này, em định nhõng nhẽo gì nữa đây?”.
Quý Đồng nghĩ, hôm nay bản thân đã làm nhiều việc ngoài sức tưởng tượng rồi, thêm một việc nữa cũng chẳng sao, vì thế, cô mạnh miệng: “Em không về đâu”.
Hạ Khải Thành sững sờ. Sợ anh khuyên mình nên cô vội vàng tìm cho bản thân một cái cớ, rồi thốt ra một câu: “Em không muốn trốn tránh nữa”.
Hạ Khải Thành lắc đầu: “Quý Đồng, anh không để người ta biết Hòa Chân Viên không phải là muốn giấu em đi, mà là bảo vệ an toàn cho em. Ngộ nhỡ ở bên ngoài anh xảy ra chuyện gì, cũng không ai có thể tìm được em…”. Anh nắm lấy tay cô. “Em danh chính ngôn thuận thì sợ gì chứ”.
Cô càng thêm luống cuống, chỉ sợ lời mình nói không rõ ràng: “Em muốn đi cùng anh, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng ở bên anh”.
Bọn họ đã thuộc về nhau, tình cảm này giống như cây cổ thụ cắm rễ ăn sâu trong sân nhà, không thể nào đong đếm được.
Mỗi lần nghĩ lại, Quý Đồng đều cảm thấy đã lãng phí quá nhiều thời gian, cuộc đời này ngắn ngủi, dường như mấy cái mười năm còn lại cũng không đủ, cô không muốn rời xa anh thêm nữa.
Hạ Khải Thành nghe cô nói vậy, mỉm cười cúi xuống khẽ đáp: “Được, chúng ta sẽ đi cùng nhau”.
Anh dìu cô ra ngoài, hai người lần lượt đi qua những tấm rèm che. Bỗng nhớ lại cái tuổi mười tám trẻ trung, rụt rè của mình, Quý Đồng háo hức thử quần áo mới, mỗi ngóc ngách ở đây dường như đều thấp thoáng hình bóng của chính mình.
Cửa hiệu này dúng là một địa điểm tốt. Mối căn duyên của ba người họ bắt đầu ở đây, và rồi bây giờ họ phải trở lại để tìm một cái kết.
…
Ngày ấy, cô đứng trong phòng thay đồ, mặc thử chiếc váy mà Hạ Khải Thành đặt may riêng cho mình, trái tim đập rộn ràng như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Ngày ấy, thi thoảng cô vẫn vào thăm bố; ông nội khỏe mạnh chưa bao giờ phải nằm trên giường dưỡng bệnh, sáng sáng vẫn tức giận mắng người làm vì một chậu hoa lan.
Ngày ấy, Hạ Khải Thành còn chưa kết hôn; cô cũng chưa ngã cầu thang, và đánh mất đứa con, chưa rơi vào nỗi tuyệt vọng…
Những tháng năm ấy chính là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời.
Vô thức, Quý Đồng muốn dừng lại sau tấm rèm che kia để tìm lại chính mình. Cô không muốn thay đổi bất cứ điều gì, chỉ hi vọng bản thân đừng dễ dàng rơi nước mắt, bởi lẽ, tương lai sẽ có nhiều trắc trở hơn cô nghĩ.
Nhưng đây là thử thách của cuộc sống. Con đường phía trước còn dài, ai cũng phải kiên cường bước tiếp.
Quý Đồng ôm chặt Hạ Khải Thành. Không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế hôm nay, họ phải sống hết mình.
Hai người lên chiếc xe đã đợi sẵn ngoài cửa. Vi Lâm và tài xế đều không hỏi ý kiến cả Hạ Khải Thành mà lập tức lái xe về hướng đông của vành đai hai.
Hóa ra, anh cũng không hề có ý định đưa cô trở về Hòa Chân Viên.
Quý Đồng dựa vào vai anh, chợt mở miệng: “Em nhớ lúc chuyển ra ngoài đã mang theo chiếc váy đó. Nhưng về sau, sợ nhìn thấy lại đau lòng nên em bèn cất đi, bây giờ không nhớ ra đã để ở đâu”.
Hạ Khải Thành biết cô rất coi trọng chiếc váy đó, bèn nói: “Sau này lúc nào rảnh thì tìm lại”.
Quý Đồng khẽ gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Tôi Xin Dùng Những Năm Tháng Còn Lại Để Chứng Minh.
Hạ Khải Thành đưa Quý Đồng trở lại biệt thự Đông Hồ.
Đã rất lâu rồi, Quý Đồng chưa có được một giấc ngủ ngon. Lần này cô ngủ rất say, xe đến nơi vẫn chưa tỉnh.
Nhìn cô ngả vào lòng mình một cách vô thức, Hạ Khải Thành không nỡ đánh thức, đành nhẹ nhàng bế cô xuống giường rồi trở ra.
Vi Lâm đang đợi dưới phòng khách, vừa trông thấy Hạ Khải Thành, anh ta liền cúi đầu. Dù sao anh ta cũng là thuộc hạ, tự ý ngăn cản Hạ Khải Thành là sai, chưa cần biết việc anh ta làm có tốt hay không.
Bác sĩ đến khám, không kê thuốc cho cô, chỉ căn dặn cô ph